Nghiêm Tố lập tức nóng nảy:
- Phương Ngạo Lâm, ngươi có ý gì? Muốn qua sông đoạt cầu đúng không?
Hai người hơi tranh cãi, đợi đến khi Phương Ngạo Lâm rõ ràng chuyện gì xảy ra xong lập tức bối rối.
Ngay lúc hai người đang liên lạc. Cảnh Tử Vực trong Đô Thống phủ đã xảy ra chuyện rồi. Chuyện xảy ra mà nguyên nhân gây ra là mấy hạ nhân của Vương Trác phát hiện chủ tử không thấy. Ban đầu còn tưởng cùng Vương Trác ra ngoài, mãi đến khi hạ nhân phòng khác phát hiện chủ tử không thấy mới phát hiện không đúng. Đến nhà giữa hỏi tình huống phát hiện nhà giữa cũng không thấy rồi. Tìm Vương Trác cũng không tìm được mãi cho đến cuối cùng phát hiện Cầm Nhi cũng biến mất không thấy.
Đại tướng phụ trách hộ vệ quân cận vệ tức giận, trực tiếp giết chết nhiều người tại Đô Thống phủ. Cuối cùng nhất Phó đô thống liên lạc với Vương Trác, ai ngờ Vương Trác lại không nói cái gì y không chơi nổ, không chơi, mang theo người nhà cao chạy xa bay rồi.
Đây không phải là đùa giỡn sao? Toàn bộ Canh Tử Vực phủ Đô thống lập tức loạn thành hỗn loạn, tất cả những người xuất động tìm kiếm, bộ đội thuộc sở nghiêm tốc tất nhiên cũng trong số đó.
Được biết, cái gọi là cao chạy xa bay của Vương Trác xong, Nghiêm Tố có thể nói sâu sắc nhẹ nhàng thở ra, nàng đoán được việc này chắc chắn có liên quan cùng hai vị kia. Chỉ là khá kinh ngạc hai người kia là làm sao làm được. Nhưng loại phương thức này đối với nàng thật sự là có lợi nhất, không dễ dàng bạo lộ nàng.
Xuất lĩnh đội ngũ tìm kiếm khắp bốn phía, Nghiêm Tố tất nhiên trước tiên lặng lẽ đem tình hình thông báo cho Phương Ngạo Lâm.
Phương Ngạo Lâm kinh ngạc mồ hôi lạnh ướt sũng cả người. Việc này có thể không đơn thuần là thiên đế phi tử. Doanh Thiên Vương tức giận chỉ sợ là khó có thể tưởng tượng. Chính mình vậy mà quấn vào chuyện này, nhưng lại thành đồng mưu. Việc này cho dù y chạy tới tự thú thẳng thắn liền hung thủ là ai cũng không biết, không nói những thứ khác, kết quả của y chắc chắn chẳng những tốt đẹp gì. Tại Đông quân nếu như chỉ chọc giận thiên đế còn dễ nói, chọc giận doanh Thiên Vương hậu quả không dám tưởng tượng.
Là y cùng Nghiêm Tố câu đáp thành gian trước đây mới cho hung thủ cơ hội thừa dịp. Chỉ bằng điều này y cũng không dám đụng vào hậu quả kia.
Y cũng không nghĩ ra hung thủ làm sao làm được. Cho dù Nghiêm Tố đem người vào, nơi phòng thủ nghiêm mật như vậy sao hung thủ có thể lặng yên không tiếng động đem người một nhà Vương Trác bắt đi toàn bộ? Không phải một hai người mà là một nhà bảy người. Cao thủ trong phủ Đô Thống đều là người chết hết rồi sao?
Y thậm chí trực tiếp nghi ngờ Ngưu Hữu Đức. Nghi ngờ có phải Ngưu Hữu Đức làm không? Dù sao lúc trước y cùng Ngưu Hữu Đức tại canh tử vực Đô thống phủ đã chạm mặt ngoài cửa. Hơn nữa, Ngưu Hữu Đức cũng thật sự có khả năng có ý đồ. Nhưng bây giờ tình huống này nghi ngờ cũng thừa, may mắn là hung thủ rõ ràng không giết y diệt khẩu, cũng không gây ra động tỉnh gì trong Đô Thống phủ. Mà là trực tiếp đem người đi xử trí. Ngược lại làm cho y làm làm cái gì cũng không biết giữ yên lặng ngoài lao động chân tay.
Có thể hậu quả này y biết rõ chỉ cần giấu diếm việc này không báo, chính y liền rơi xuống tay hung thủ. Cái này chỉ sợ đang là mục đích mà hung thủ buông thay.
Thủ đoạn này thật sự quá độc ác.
Phương Ngạo Lâm hận nghiến răng nghiến lợi, đã hoảng sợ sự ngoan độc của hung thủ cũng hoảng sợ sự thần thông quảng đại của hung thủ. Cái này cũng có thể làm, cài này cũng dám làm? Đây quả thực là to gan lớn mật!
Lúc này y hối hận đến nổi ruột trong bụng xanh lè rồi. Hối hận lúc trước vì sao huân tâm cùng Nghiêm Tố thông đồng, nếu không làm sao có thể có tai họa bất ngờ đến?
Có thể tình huống này y có lựa chọn sao? Tự thú y không dám, không tự thú ít nhất tạm thời còn có thể tự bảo vệ mình.
Đến một bước này không khó làm ra lựa chọn. Phương Ngạo Lâm nhanh chóng sao linh dặn dò Nghiêm Tố. Việc
này nát trong bụng nếu không ta và ngươi tất nhiên chỉ còn đường chết.
Yên lặng thu hồi sao linh, Phương Ngạo Lâm liếc mắt nhìn bốn tên thủ hạ cách đó không xa, trong mắt lóe lên sát cơ, nhất định phải mau chóng giết người diệt khẩu!
Ý niệm trong đầu xuất hiện, một lần nữa thống hận hung thủ, hung thủ đem bốn người này để cho y tự mình xử lý, một khi giết bốn người này y liền triệt để không có đường rút lui, về sau tất nhiên cũng bị hung thủ nắm gắt gao...
Cạch… Chén ngọc đập trên mặt đất chia năm xử bảy, nước canh văng khắp nơi.
Trong vương phủ Doanh Thiên, Doanh Cửu Quang giận dữ, ném mọi thứ đầy đất, chỉ vào Tả Nhi gào thét:
- Điều này sao có thể? Phí hết tâm tư leo lên đến vị trí Đô thống đột nhiên buông tha vinh hoa phú quý tới tay cao chạy xa bay, ngươi tin không? Quả thực là nói láo!
Tả Nhi cũng sợ tới mức không dám lớn tiếng, trả lời:
- Nếu thật như Vương gia suy đoán thì khả năng lớn nhất của chuyện này phải là Hạ Hầu gia cùng Ngưu Hữu Đức. Mà có thể bản lĩnh thần không biết quỷ không hay đem người bắt đi sợ cũng chỉ có Hạ Hầu gia!
Doanh Cửu Quang nổi giận nói:
- Ngươi bây giờ cùng bổn vương nói cái này làm được gì? Bổn vương cố ý tăng nhiều người đến chăm sóc như vậy, thiên đế phi tử đã biến mất trên địa bàn của bổn vương sau này bổn vương nói chuyện với Thanh Chủ như thế nào?
Tả Nhi nhanh chóng quỳ một chân trên mặt đất:
- Lão mỗ vô năng!
- Họ Hạ Hầu gia, bổn vương thật đúng là xem nhẹ ngươi rồi. Vô thanh vô thức liền thưởng bổn vương một bộ mặt lớn như vậy, được rỉ tốt.
Doanh Cửu Quang thở phì phì chắp tay đi tới đi lui, cuối cùng dừng bước chân:
- Còn có Ngưu Hữu Đức kia, bổn vương mặc kệ việc này có phải là hắn làm hay không, tóm lại từ hôm nay trở đi, bổn vương không muốn gặp lại cũng không muốn nghe y nói, để cho y hoàn toàn biến mất.
Lời nói này có chút nghiến răng nghiến lợi.
- Dạ.
Tả Nhi kinh sợ.