Phi Thiên

Chương 3055: Chiêu Hồn Phiên (2)

Diêm Tu nhận được chỉ thị tiếp theo, thu linh tinh vào rồi lấy bản đồ tinh vực ra xem xét hồi lâu, sau đó bay vào trong tinh không mênh mông.

Hao phí thời gian đi đến một tinh cầu thích hợp cư trú, Diêm Tu tìm một hải đảo hoang tàn vắng vẻ, sau đó chọn một khe sơn động sâu hoắm, liên hệ với Miêu Nghị lần nữa, rồi bắt đầu ẩn nấp.

Sau hai ngày, trên bầu trời xanh thẳm xuất hiện một bóng người lướt trên không trung, bay lượn xung quanh hải đảo vài vòng, sau đó lách mình hạ xuống, rơi vào trong khe sơn động kia, đó là một người đàn ông cường tráng, ánh mắt quan sát xung quanh vài vòng, phát ra thanh âm của một người phụ nữ quát:

- Mặt người chết!

Trong phút chốc, Diêm Tu vọt ra từ một cái động tĩnh mịch, dò xét đối phương một lúc, sau đó dùng thanh âm trầm trầm hỏi:

- Năm nay ngươi bao nhiêu tuổi rồi?

Hắn đang dùng ám hiệu, người đàn ông cường tráng kia liếc mắt:

- Đừng lén lén lút lút nữa, họ Ngưu mời bà cô ta tới đây. Hắn không muốn giày vò thêm nữa, cả gương mặt, thậm chí thân thể nhúng nhích, thoáng cái đã biến thành một người phụ nữ thướt tha uyển chuyển, không ai khác chính là Bạch Phượng Hoàng:

- Có chuyện gì thì nói nhanh, có rắm mau tha, tìm bà cô ta tới đây có việc gì?

Diêm Tu khôi phục thanh âm khàn khàn, truyền âm:

- Đi vào rồi nói.

Hắn xoay người trở vào trong động. Bạch Phượng Hoàng xem xét cửa động u ám kia, hỏi:

- Có chuyện gì thì cứ nói, đừng trước mặt bà cô này mà giả bộ thần bí.

Nàng vẫn đứng tại chỗ, rõ ràng không muốn phối hợp.

Diêm Tu dừng bước, quay đầu lại nhìn nàng, nhíu mày, nhìn chung quanh, cuối cùng cũng hồi đáp. Vẫn truyền âm như trước:

- Giết mấy người!

Còn tưởng là chuyện nghiêm trọng gì! Bạch Phượng Hoàng cười lạnh, nhưng cũng biết đối phương cẩn thận như thế hẳn cũng có nguyên nhân nào đó, vì thế cũng đổi thành truyền âm hỏi:

- Đi giết ai?


Diêm Tu:

- Cả nhà bảy người Cầm phi!

- Cầm phi?

Bạch Phượng Hoàng sững sờ:

- Là Cầm phi nào?

Có một số tin đồn không thể truyền đi khắp nơi, hơn nữa nàng không có con đường tin tức của riêng mình, trừ khi chuyện náo loạn đến mọi người đều biết, nếu không thì nàng sẽ không hiểu được chuyện của Cầm phi hay Thiên Tử gì đó đâu.

Diêm Tu:

- Phi tử Thanh Chủ, Cầm phi!

Bạch Phượng Hoàng trợn mắt há hốc mồm, nàng cực kỳ kiêng kỵ Thanh Chủ. Vì thế nhanh chóng trở mặt, dùng thanh âm kinh sợ nói:

- Ngưu Hữu Đức điên rồi sao, bảo chúng ta đến Thiên Cung ám sát phi tử, không phải là đề bà cô ta đây chịu chết?

- Người đó không ở trong Thiên Cung, đang ở Canh Tử Vực.

Diêm Tu giảng giải kỹ càng tình huống hiện tại ở Canh Tử Vực cho nàng hiểu rõ hơn.

Sau khi nắm bắt được tình huống hiện tại Bạch Phượng

Hoàng ngạc nhiên nghi ngờ hỏi:

- Có bao nhiêu người ra tay?

Diêm Tu:

- Chỉ có chúng ta hai người mà thôi, dựa vào tình huống này, nếu đi quá nhiều người sẽ không tiện hành động.


- Chỉ có chúng ta?

Hai mắt Bạch Phượng Hoàng trợn đến mức lồi lên, ngay cả ý tưởng bóp chết Miêu Nghị cũng có trong đầu rồi, sắc mặt nàng tràn đầy giận dữ trong nháy mắt:

- Thối lắm! Làm sao mà hai người chúng ta có thể hoàn thành những việc như thế này chứ? Trong đó có không ít cao thủ bảo vệ, bốn phía lại có quân đội canh gác, cho dù ta có thể biến thân, nhưng cũng không thể qua được tầng tầng kiểm tra nghiêm ngặt vậy đâu, đợi đến khi điều tra nhất định sẽ lòi đuôi, chẳng phải là đi tìm chết sao?

Diêm Tu:

- Đại nhân sẽ tự có cách đưa chúng ta đi vào.

- Phì! Vì sao hắn không đi vào trong đó đi?

Bạch Phượng Hoàng trào phúng. Sau đó phun ra hai chữ:

- Không đi!

Diêm Tu căn bản không muốn tranh luận với nàng quá nhiều, cũng không khuyên giải gì cả, lách mình tiến vào trong sơn động âm u. Sau đó tiện tay ném ra một người trên mặt đất, không phải ai khác, chính là Đô Thống Ất Thân Vực Phương Ngạo Lâm.

Phương Ngạo Lâm ngẩng đầu nhìn bốn phía, bởi vì đã mất đi pháp lực, nên không thể nhìn ra hoàn cảnh trong động, chỉ nhìn thấy một bóng người mơ mơ hồ hồ trước mặt mình, hắn bò lên lảo đảo, cao giọng quát đầy phẫn nộ.

- Rốt cuộc thì các ngươi là ai?

Hắn ở lại Phủ Đô Thống Canh Tử Vực một khoảng thời gian, bởi vì lâu rồi hắn không hưởng thụ được sự hầu hạ của Nghiêm Tố, ai ngờ ở trên đường đi lại bị cao thủ đánh lén, thực lực bao trùm bọn họ, không ai biết rõ chuyện gì đang xảy ra, bị bắt đi mà chẳng biết vì sao.

Diêm Tu lật tay, vòng tay trừ vật lóe ra một thứ, đó là một cây cờ lớn bằng bàn tay, sau đó nó xoay tròn xoay tròn phóng đại, không biết đã có bao nhiêu xương trắng mới luyện chế được cột cờ trong tay của hắn, lá cờ màu đen, trên đó có một chuỗi minh văn, toát ra từng đợt khí đen, làm cho người ta có một loại cảm giác tà ác, rất giống với Chiêu Hồn Phiên của Hắc Vương năm đó, đây chính là Chiêu Hồn Phiên do Diêm Tu luyện chế, tinh xảo hơn nhiều so với cái Hắc Vương đã luyện chế, vả lại có thêm biến hóa phóng lớn thu nhỏ tùy tâm.

Phượng Hạo Lâm không thấy rõ tình hình trước mắt, chỉ cảm thấy một cổ khí lạnh u ám, lập tức nhận ra nguy hiểm đang rình rập, hắn từ từ lui về sau, trầm giọng cảnh cáo:

- Ta chính là Đô Thống do Thiên Đình sắc phong, các ngươi muốn làm gì đây?

Diêm Tu vẫn dõi theo hắn, tay lay động lá cờ, mình vẫn bắn ra một luồng ánh sáng đen kịt, lao vào khuôn mặt Phương Ngạo Lâm, trong nháy mắt đã khiến cho Phương Ngạo Lâm đờ đẫn tại chỗ, thân hình lắc lư theo chuyển động của lá cờ tình cảnh cực kỳ quỷ dị.

- Chiêu Hồn Phiên!

Bạch Phương Hoàng giật mình hô lên thanh âm vang ngoài cửa đông.

Diêm Tu không trả lời. Phương Ngạo Lâm gầm lên, thu hút sự chú ý của Bạch Phượng Hoàng, nàng muốn vào xem tình huống bên trong thế nào.

Cột cờ bằng xương trắng chọc vào mặt đất, vang lên thanh âm răng rắc, Diêm Tu đứng dưới ngọn cờ đang toát ra khí đen chằng chịt, đôi con ngươi sáng lên dần dần nổi lên một tầng quỷ dị, nhìn chằm chằm Phương Ngạo Lâm.

Phương Ngạo Lâm chậm rãi đi tới trước mặt Diêm Tu.

Diêm Tu đột nhiên ra tay, mấy ngón tay đâm vào trên người hắn, cởi bỏ cấm chế pháp lực trên người Phương Ngạo Lâm.

Chiêu Hồn Phiên không gió vẫn bay, phất phơ nhẹ nhàng, Phương Ngạo Lâm đứng dưới lá cờ lấy linh tinh từ trong vòng tay trừ vật ra, thi pháp lay động linh tinh, không biết liên hệ với ai.