Miêu Nghị thấy Văn Phương vô cùng sửng sốt, nhiều ngày trôi qua như vậy, nữ nhân này vẫn còn chưa đi sao… Quả thật vô cùng kiên nhẫn, thôi được, nếu sau này có cơ hội không ngại làm mấy khoản giao dịch với nàng vậy…
Điền Thanh Phong chờ ngoài cửa lập tức thông báo:
- Đại nhân, sư tôn đã mang theo đệ tử Lam Ngọc môn tới.
Đồng Nhân Mỹ đích thân mang theo người đến??? Miêu Nghị hỏi lại mới biết, thật ra thì Đồng Nhân Mỹ đã tới sớm rồi, thế nhưng Miêu Nghị bận rộn lâu như vậy bên trong tĩnh thất lo việc mua bán, người ngoài không cách nào tiếp xúc được hắn. Mà Đồng Nhân Mỹ cũng rất có kiên nhẫn, vẫn một mực chờ đợi bên ngoài.
Miêu Nghị lập tức nói:
- Mau mời.
Không bao lâu, Đồng Nhân Mỹ hạc phát đồng nhan được Điền Thanh Phong đưa bước nhanh tới.
- La huynh tạm thời tự tiện, Miêu mỗ có khách phải chiêu đãi.
Miêu Nghị nói với La Bình.
- Không ngại.
La Bình gật đầu cười, dẫn Lưu lão đầu đi ngang qua Đồng Nhân Mỹ.
Mà Miêu Nghị đã chắp tay nói:
- Thứ tội thứ tội, không biết Đồng trưởng lão đích thân tới nên chậm trễ tiếp nghênh, kính xin Đồng trưởng lão không lấy làm phiền lòng.
- Chuyện của sơn chủ quan trọng, ta nào dám trách.
Đồng Nhân Mỹ chắp tay đáp lễ, rất là cung kính khách sáo.
Khoan nói địa vị Miêu Nghị hôm nay đã thăng tiến, chỉ riêng chuyện hắn đưa nhiều đệ tử Lam Ngọc môn như vậy lên cao cũng đã đủ làm cho Đồng Nhân Mỹ vô cùng hưng phấn, cho nên đại biểu Lam Ngọc môn đích thân tới chúc mừng Miêu Nghị lên chức.
Ai ngờ vừa tới gặp lúc Miêu Nghị có chuyện không tiếp khách, là Điền Thanh Phong âm thầm truyền âm cho biết lão mới hay Miêu Nghị có mấy bằng hữu cảnh giới Hồng Liên tới thăm, tức thì không dám quấy rối, cũng không mất kiên nhẫn quay về. Lão nhẫn nhịn ở lại Trấn Hải sơn hai mươi ngày, đồng thời cũng cho người gia tăng lễ vật chúc mừng Miêu Nghị lên thêm mấy cấp.
Mà mới vừa rồi lão cũng chú ý tới hai tên cao thủ Hồng Liên bay lên không mà đi, có thể nói là âm thầm kinh hãi không thôi, không nghĩ tới Miêu Nghị lui tới với nhân vật cao cấp như vậy.
Nếu Miêu Nghị có bối cảnh như vậy, chỉ cần tiếp tục, xem ra vị Miêu sơn chủ này thăng lên hàng phủ chủ tôn sư cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Chính vì suy nghĩ như vậy, tự nhiên lão phải ôm chặt đùi Miêu Nghị. Nếu lúc này không ôm, đợi đến sau khi người ta thăng tiến lên cao hơn nữa, lúc ấy muốn ôm đã không còn kịp.
Miêu Nghị mời lão đi vào ngồi, Thiên nhi, Tuyết nhi dâng trà lên, Đồng Nhân Mỹ lập tức lại đứng lên chắp tay nói:
- Không dám làm phiền Đại cô cô và tiểu cô cô.
Hai nàng này là tâm phúc thiếp thân của Miêu Nghị, nhớ lúc trước Hùng Khiếu cũng là vì một thị nữ bên cạnh rơi vào kết quả như vậy, có thể thấy được lời thỏ thẻ bên gối lợi hại tới mức nào, tự nhiên Đồng Nhân Mỹ không dám coi thường.
Sau khi ngồi xuống, Đồng Nhân Mỹ lấy một hộp quà mở ra đẩy tới trước mặt Miêu Nghị:
- Chưởng môn tệ phái lệnh ta đại biểu Lam Ngọc môn chúc mừng Đại nhân lên chức, chỉ là chút lễ mọn bất thành kính ý.
Miêu Nghị liếc nhìn, phát hiện trong hộp là mười mấy gốc linh thảo toát ra linh khí nồng đậm. Hắn không có kinh nghiệm giao dịch về phương diện này, cũng không biết là tốt xấu, nhưng người ta dám lấy ra ngay trước mặt của mình cho mình xem, tưởng không phải là lễ mọn gì, bèn khách sáo cười nói:
- Thật là ngại quá!
Hiện tại hắn đang nghèo xơ xác, có người đưa lễ dĩ nhiên là không từ chối. Quay đầu lại ra hiệu, Thiên nhi lập tức tiến tới nhận hộp lễ vật.
Sau đó Đồng Nhân Mỹ lại đưa lên một miếng ngọc điệp:
- Đây là người Đại nhân cần, lão phu đã đích thân mang đến.
- Chút chuyện nhỏ này sao dám làm phiền Đồng trưởng lão đích thân đi một chuyến.
Miêu Nghị khách sáo một câu, nhận ngọc điệp tra xét xong thấy không có vấn đề lớn lao gì, bèn phê chuẩn ngay tại chỗ giao cho Tuyết nhi:
- Lập tức phát đi Nam Tuyên phủ xin phép phủ chủ.
- Dạ!
Tuyết nhi cầm ngọc điệp lĩnh mệnh đi.
Hai người nói chuyện với nhau một phen, Đồng Nhân Mỹ là tọa đường trưởng lão cũng không tiện rời đi Lam Ngọc môn quá lâu, đã gặp được Miêu Nghị tự nhiên không tiện tiếp tục ở lâu, chuẩn bị cáo từ.
Người ta đường đường tọa đường trường lão Lam Ngọc môn đích thân đi thật xa một chuyến, tự nhiên Miêu Nghị phải hết tình địa chủ, giữ lại đích thân thiết yến khoản đãi một phen mới để lão trở về.
Đưa Đồng Nhân Mỹ đi rồi, Miêu Nghị lại sai người cho đòi Diêm Tu tới, hỏi tình huống các lộ động phủ gần đây.
Không ngoài dự liệu, các lộ động phủ cũng không yên ổn, hiển nhiên ba đệ tử của đại môn phái cũng không chịu phục, chẳng qua là đụng phải động chủ cấp Thanh Liên cũng không làm gì được. Nhưng bọn họ cũng có thái độ lá mặt lá trái, khiến cho các lộ động chủ không có kinh nghiệm trấn giữ một phương gặp một ít phiền phức.
Loại chuyện như vậy vốn Miêu Nghị chỉ cần ngồi yên xem là được, hôm nay nhân mã dưới trướng hắn chợt tăng, quản lý địa bàn lớn như vậy trên trăm vạn tín đồ, không thể nào chuyện gì cũng phải đích thân nhúng tay. Làm như vậy sẽ mệt chết, hắn chỉ cần nắm trong tay toàn cục là được, buông tay để cho người phía dưới rèn luyện cũng là cần thiết.
Nhưng bây giờ hắn phải ổn định lại Trấn Hải sơn nhanh một chút, chỉ có thể trực tiếp nhúng tay xuống dưới hiệp trợ điều hòa.
Sau khi biết tình huống phía dưới, lập tức lệnh Diêm Tu cho đòi hai mươi tên đệ tử Lam Ngọc môn Đồng Nhân Mỹ mang tới.
Sau khi gặp mặt hai mươi người này, dặn dò mấy câu lập tức viết pháp chỉ phân phát xuống, lệnh cho bọn họ chạy tới các động có phiền phức hiệp trợ động chủ ổn định các lộ động phủ, đồng thời tách riêng thành phần không phục trong các lộ động phủ, coi như dùng hai mươi người này thay thế.
Lại điều thành phần không phục trong các lộ động phủ tới Trấn Hải sơn, đối mặt một đám cao thủ Thanh Liên Điền Thanh Phong, có muốn không phục cũng không được.
Miêu Nghị cũng có lòng tăng cường một chút lực lượng đám người Chu Hoàn, không thể để cho bọn họ bị ép tới ngạt thở như vậy. Nếu hắn để cho bọn đệ tử Lam Ngọc môn Điền Thanh Phong này hoàn toàn độc quyền ở Trấn Hải sơn cũng là không được, nếu bị che mắt sẽ không hay không biết, chừa chút phái phản đối vẫn có ích cho sự ổn định của Trấn Hải sơn.
Vì vậy hai mươi người vừa tới Trấn Hải sơn lập tức cỡi long câu ầm ầm chạy đi.
Thành chủ thành thuộc quyền cai quản trực tiếp Trấn Hải sơn lại dùng xe ngựa chở tới thật nhiều lễ vật, bái kiến tân sơn chủ.
La Bình và Văn Phương tạm thời ở lại Trấn Hải sơn chú ý thấy chỗ Miêu Nghị người đến người đi không ngừng, phát hiện Miêu Nghị cơ hồ là ngày đêm bận rộn, tạm thời không rảnh quan tâm bọn họ, trong lòng ai nấy không khỏi cảm thán. Thì ra sơn chủ trấn giữ một phương bận rộn như vậy, xem ra thống trị một phương cũng không phải chuyện dễ dàng gì...
-----------
Nam Tuyên phủ, danh sách Miêu Nghị báo lên đã đến, cơ hồ đến cùng một lúc còn có một phần mật báo khác.
Dương Khánh chậm rãi đi qua đi lại trong lương đình, sau đó đứng tựa lan can nhìn ra xa im lặng không nói.