Phi Thiên

Chương 3044: Mãnh hổ rời núi rồi! (1)

Ngưu Hữu Đức? Một đám tổng trấn yên lặng trong nháy mắt, không khí trong sảnh ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe được, tất cả bởi vì đột ngột nghe thấy cái tên này mà sửng sốt một chút, phỏng chừng trên cuộc đời này chẳng có mấy ai sở hữu cái tên giống thế.

Điều quan trọng nhất, chính là, đã trải qua bao nhiêu năm chưa từng nghe thấy cái tên này rồi, người biết rõ đều hiểu được vị kia quả thật là tiếng tăm lừng lẫy, dùng phương thức vô cùng tàn bạo mà bò lên vị trí Đô Thống U Minh, vừa nghe tới tên Ngưu Hữu Đức thì tất cả các tổng trấn ở đây đều có ấn tượng khắc sâu.

Lúc đảm nhiệm chức Đại Thống Lĩnh Thiên Nhai đã giết gia nô của đám quyền quý trong triều, thây chất thành đống.

Đắc tội với người bị đưa đến Luyện Ngục nhưng không bị giết chết, trái lại có thể đơn thương độc mã xông thẳng vào trong đội ngũ trăm vạn người, giễu cợt đám quân đội trên trăm vạn người đó chẳng khác nào chuột nhắt!

Cường thế chiếm đoạn một đào kép lại đắc tội với người, bị điều đến Cận Vệ Quân nhận trừng phạt, kết quả hắn lật ngược thế cờ, chỉnh đốn đám thuộc hạ dưới trướng thành dễ bảo, sau đó lại dẫn đội ngũ Cận Vệ Quân đánh thẳng vào trong Thiên Nhai, khuấy động toàn bộ Thiên Nhai Thương Hộ thành tình trạng gà bay chó chạy, cưỡng ép đe dọa đến khi Thiên Nhai Thương Hộ quyên tặng khoản tiền trừ họa mới dẹp yên việc này, lúc ấy từng có người nói đùa, thanh danh của Ngưu Hữu Đức có thể đủ để dọa khóc con nít Thiên Nhai, lần động tĩnh đó khiến cho thiên hạ đều biết. Càng về sau lại càng trâu bò hơn nữa, tên Ngưu Hữu Đức này dám đánh cháu ngoại gái của Doanh Thiên Vương một trận, hiện tại chính là Thiên Phi được Thiên Đế sủng ái nhất, ngoài ra còn treo nàng ta lên cột cờ nhục nhã.


Tuy đã làm thế, nhưng người ta dùng chính công lao của mình mà bò lên được vị trí Tổng Trấn Hắc Long Ty Cận Vệ Quân, tất cả đều do bản thân hắn cố gắng vượt qua mọi thử thách mới có được.

Không lâu sau khi thăng quan lại gây chuyện, Thiên Đế cưới Thiên Phi, cái thằng này dám đứng trước mặt bao người mắng Doanh Thiên Vương bán nữ cầu vinh, chấn động một thời, sau đó bị giáng chứ đày vào Hoang Cô Tử Địa nghìn nãm, vậy mà không chết. Sau khi còn sống trở về, tranh đoạt quả phụ với một Đô Thống, lá gan lớn bằng trời nắm tên Đô Thống kia xử tử lăng trì, hơn nữa còn dẫn nửa chi Hồ Kỳ đánh lật đội quân trăm vạn tinh nhuệ, chém giết hơn mười vạn người. Một trận chiến vang danh thiên hạ, có lời đồn đại rằng Tứ Đại Thiên Vương đều muốn nhận hắn làm con rể, về sau quả phụ kia trở thành nghĩa nữ của Khấu Thiên Vương thì mới nhận lời mời chào của Khấu gia. Thế nhưng sau trận chiến đó lại làm cho Hắc Long Ty phải giải tán, Ngưu Hữu Đức cũng bị giáng chức thành một tiểu binh trông coi Ngự Điền, thế nhưng vẫn không rút kinh nghiệm từ những lần trước, mà lại gây chuyện giết đệ tử quyền quý ngay tại Ngự Viên, ngay cả cháu trai của Doanh Thiên Vương cũng bị giết chết.

Sau khi bị giày vò thì chuyển đến Quỷ Thị, nhanh chóng bò lên phẩm cấp vốn có lúc trước, rồi lại thay đổi địa bàn cố định vô số năm của Phủ Tổng Trấn và Địa Tàng Tự, sau đó dùng khả năng ứng đối kinh hồn của mình mà đánh cược với đại thần trong triều, tuyển nhận sơn thần, thổ địa khắp thiên hạ, khiến nơi nơi chấn động, từ một Phủ Tông Trấn mà mở rộng trở thành Phủ Đô Thống, nhờ đó bò lên vị trí Đô Thống như ngày hôm nay.

- Đối với nhiều người ở đây, mặc dù không thể biết rõ ràng từng chuyện, nhưng tình tiết đại khái lại vô cùng hiểu rõ, tên Ngưu Hữu Đức này cuốn vào tranh đấu giữa quyền quý trong triều đình rất nhiều lần rồi, nếu đổi lại là một người nào khác thì không biết đã chết từ bao giờ, nhưng hắn vẫn sống sót khỏe mạnh, phải gọi là trâu bò, không hổ là họ Ngưu mà.

Người ta hay nói đi gần bờ sông sẽ có ngày ướt chân, đi đêm lắm sẽ có ngày gặp ma, ngay lúc mọi người đều cho rằng sau này họ Ngưu kia sẽ không yên tĩnh, sớm muộn gì cũng rơi vào kết cục thê thảm, vậy mà thằng kia đột nhiên an phận, thiên hạ rộng lớn dần dần mất đi tin tức của hắn, Ngưu Hữu Đức triệt để im ắng, mọi người chỉ biết rằng Ngưu Hữu Đức thiết lập một trạm thu phí tại U Tuyền, trước đây là nơi qua lại tự do mà thôi!


Mọi người bắt đầu hồi tưởng từng chuyện, từng chuyện của Ngưu Hữu Đức ở trong đầu, trong nội tâm mỗi người đều run lên, Ngưu Hữu Đức đã ẩn dật ít nhất trên vạn năm rồi, vì sao lại đột nhiên xông ra ngoài rồi?

Mọi người nhanh chóng ghé mất nhìn phản ứng của Đô Thống đại nhân, phát hiện sắc mặt của Đô Thống đại nhân cũng căng cứng, không ít người trao đổi ánh mắt với nhau.

Trên đời không có bức tường nào không lọt gió cả, nhất là tình huống mà mọi người đều có thể suy đoán, có một số việc về căn bản thì không phải là bí mật gì, mọi người đều nghe nói, chuyện đương kim Thiên Tử bị giáng chức có liên quan đến Cầm Phi, chẳng qua là không ai biết Cầm Phi đã phát huy tác dụng gì trong sự việc lần này.

Đây không phải là điểm quan trọng, quan trọng ở chỗ Ngưu Hữu Đức là tướng lĩnh lệ thuộc trực tiếp Thiên Tẫn Cung, do Thiên Hậu nương nương quản lý trực tiếp, cũng là vị thượng tướng duy nhất nắm giữ binh quyền của Thiên Hậu nương nương, nếu như lời đồn là thật, như vậy Cầm Phi nương nương có quan hệ với việc giáng chức của Thiên Tử, thủ hạ số một của Thiên Hậu nương nương đã tìm tới cửa, sao bọn họ cứ có cảm giác không đúng chỗ nào ấy!

Càng quan trọng hơn là, người tìm tới cửa không phải ai khác, đó chính là Ngưu Hữu Đức!

Kẻ điên này có chuyện gì mà không dám làm chứ. Ngay cả Doanh Thiên Vương cũng bị mắng rồi, dám làm huyên náo nghi thức đón dâu của Thiên Đế, giết con trai Thiên Vương, chi là một Đô Thống thì trong mắt kẻ điên kia tính là cái rắm ấy, người ta cũng đã từng giết Đô Thống rồi, chộp tới xử tử lăng trì cơ mà.

Để cho da đầu bọn họ tê dại chính là, trong tay vị đó nắm giữ quân đội được xưng là đệ nhất thiên hạ trong cấp bậc Đô Thống, mười vạn người tinh nhuệ trong tinh nhuệ, tùy tiện xách ra một người cũng đã có thực lực của một Tổng Trấn rồi, số người đạt cảnh giới Pháp Lực Vô Biên đã lên đến mười mấy người, phỏng chừng tìm kiếm toàn bộ thiên hạ này cũng không tìm ra một Đô Thống thứ hai có đãi ngộ tương tự như thế, chỉ có một người, người đó chính là Đô Thống U Minh Ngưu Hữu Đức!