Phi Thiên

Chương 3041: Hắc Long Đàm (2)

Đợi đến khi Miêu Nghị mặc xong quần áo, thi pháp tìm kiếm cả hải đào tìm được nàng, lúc này nàng đang tắm rửa trong đầm nước, Miêu Nghị lại cởi quần áo, mặt dày mày dạn đi vào trong hồ, vẻ mặt rạng rỡ hỏi:

- Chỉ nói giỡn với ngươi thôi sao lại tức giận chứ?

Hoàng Phủ Quân Nhu phất tay quét qua, giội nước vào mặt hắn, giọng điệu còn mang vẻ phẫn nộ:

- Bây giờ ta là cái gì chứ? Ngươi coi ta là ai? Đúng. Giống như những gì ngươi vừa nói đó, bình thường là người đoan trang ôn trọng, sau lưng thì chính là một kẻ không biết thẹn là gì..

Miêu Nghị rất muốn nói, chẳng phải lúc trước bản thân ngươi bảo rằng chính mình cam tâm tình nguyện sao? Nhưng hắn biết không thể nói những lời đó ra miệng, chỉ hỏi:

- Ngươi hối hận rồi à?

Hoàng Phủ Quân Nhu muốn nói lại thôi, nàng chưa cảm thấy hối hận, nhưng trong lòng lại tự hỏi, hai người đã lén lút với nhau nhiều năm vậy rồi, không thể cam tâm tình nguyện như lúc ban đầu được nữa, mối quan hệ này càng kéo dài, mỗi khi nàng thấy các cặp đôi khác, lại nghĩ bản thân nàng cũng chẳng kém ai, vì sao chỉ có thể hâm mộ người ta có đôi có cặp? Trong nhà Miêu Nghị có thê thiếp làm bạn, vậy nàng là cái gì đây? Trong lòng nàng chất chứa oán hận, rồi lại khổ sở, người trong nhà không biết tình huống thì tìm những người tương xứng giới thiệu cho nàng, có lẽ không phải là chư hầu một phương như Miêu Nghị, cũng chẳng ưu tứ như hắn, nhưng ít nhất có thể cho nàng một danh phận công khai, không cần lén lút thế này nữa.

Nhưng không phải những gì mình muốn là có thể đạt được, lời nói vừa đưa đến miệng đã vội vàng sửa lại:

- Có ngươi mới hối hận đó! Ý của ta là ta không có cách nào giúp ngươi hết, phạm vi ta nhúng tay cũng có giới hạn, nếu bỗng dưng nghe ngóng tình hình cả nhà Cầm phi, ngươi không sợ ta khiến người khác hoài nghi ư?

Miêu Nghị thuận miệng trả lời:

- Ngươi nói với mẹ ngươi đi, quyền hạn của mẹ ngươi lớn hơn nhiều, chú ý một vài chuyện sẽ không khiến người khác hoài nghi nữa, cứ để mẹ ngươi tìm hiểu là được.


Hôm nay hắn nói những lời này đã không còn cảm thấy xấu hổ gì nữa, đối với một số việc, cần phải tránh nặng tìm nhẹ, hay nói đúng hơn là hắn có tự tin sai khiến được Hoàng Phủ Đoan Dung, hiện tại lời nói của Hoàng Phủ Đoan Dung đã không có bất kỳ lực uy hiếp nào đối với hắn hết, dù sao hắn đã tính toán cả nhà Thanh Chủ rồi, tâm lý dần dần trưởng thành, không còn sợ một vài chuyện nữa.

- Da mặt của ngươi đủ dày, ngươi đối xử với con gái người ta như vậy, còn dám sai khiến người ta làm việc sao?

Hoàng Phủ Quân Nhu khinh bỉ hắn sâu sắc.

Miêu Nghị cười ha ha nói:

- Đã là người một nhà cả rồi. Sớm muộn gì cũng sẽ công khai thôi, không thể giấu diếm cả đời được, ta cần gì khách sáo chứ.

Lời nói này đủ khiến người ta nắm bắt được thâm ý, chẳng khác nào mang đến hi vọng và cam đoan, chỉ một câu nói này đã khảm vào trong tâm của Hoàng Phủ Quân Nhu, làm cho nội tâm nàng tràn ngập ngọt ngào sảng khoái, những khổ sở trong lòng đều biến mất sạch sành sanh, đối mắt lấp loáng ngập nước tràn đầy, mắng:

- Chết tiệt!

Sau khi mắng xong thì không chịu để yên, tiếp tục giương cánh tay ngọc ngà ôm lấy Miêu Nghị, nhiệt tình như lửa hòa tan cả tâm hồn con người, Miêu Nghị cảm thấy có chút không chịu đựng nổi...

Hơn trăm người đột nhiên xuất hiện trong hư không, hiển nhiên vừa xuyên qua tinh môn đến đây, đập vào mắt bọn họ chính là một tinh không rực rỡ sắc màu, số lượng màu sắc nhiều đến mức khiến người ta hoa mắt choáng váng, giống như kính vạn hoa vậy. Một đám người bay lơ lửng tại chỗ, người cầm đầu ngắm nhìn bốn phía, chép miệng nói:

- Vũ trụ to lớn quả thật không thiếu điều lạ, đẹp thật!

Người cầm đầu không phải ai khác, chính là Từ Đường Nhiên đã dịch dung.


Nguyên Công đứng cạnh đó cũng đã dịch dung ngắm nhìn bốn phía, vuốt cằm nói:

- Hắc Long Đàm được xem là nơi đẹp nhất tinh không, đúng là danh bất hư truyền.

Tư Đường Nhiên nghe xong thì bĩu môi khinh thường:

- Cái gì mà Hắc Long Đàm, chỉ là hang ổ của loài bò sát mà thôi.

Nguyên Công cười khổ, khoát tay nói:

- Đại nhân, xin ngài nói năng cẩn trọng, đừng để đám yêu đó nghe được thì phiền phức lăm.

Từ Đường Nhiên cười ha hả, sau đó xem xét bản đồ tinh vực vừa lấy ra, Nguyên Công phất tay chỉ ngay phía trước nói:

- Cứ đi thẳng về phía trước, Hắc Long Đàm Hắc Thị ở ngay phía trước.

Sau khi so sánh xác nhận trên bản đồ tinh vực, Từ Đường Nhiên vung tay lên, một đám người vút không bay nhanh.

Tinh không lóa mắt diễm lệ nhiều màu nhiều sắc, một tinh cầu bị bao quanh mở hồ quang u ám xuất hiện, trong mảnh tinh vực này, số lượng tinh cầu cùng loại lên đến một nghìn, thế nhưng đều là nơi đã có chủ, duy chỉ có tinh cầu này mở cửa cho bên ngoài đi vào.

Sở dĩ nói rằng nơi đã có chủ, bởi vì chủ nhân của tinh cầu chính là những Luân Thần được Thiên Đình sắc phong, bọn họ được phong làm Luân Vương, những người ở đây đều xưng là thần, nhưng sau khi Thiên Đình sắc phong thì hạ xuống là vương. Vương này khác với Tứ Đại Thiên Vương kia, không có chức vị gì trong Thiên Đình, cũng không nắm binh quyền của Thiên Đình, không có bổng lộc, lại còn phải nộp “Tinh lệ” lên trên, cái gì gọi là tinh lệ? Đó chính là thứ cần phải có khi luyện chế pháp bảo thất tình lục dục, thất tình lục dục khó có thể bám vào pháp bảo, tinh lệ chính là biện pháp giải quyết hữu hiệu cho vấn đề này.

Tinh lệ chính là nước mắt của Luân Yêu tinh luyện hình thành, mà nơi này chính là chỗ chiếm giữ của Luân Yêu, đây cũng chính là nguyên nhân Thiên Đình phong Vương ngoài vòng pháp luật.

Nhưng cho dù tinh lệ có thần kỳ thế nào đi chăng nữa thì cũng có một đặc điểm, đó là không thể bảo tồn lâu dài, sau khi sản xuất chỉ tồn tại ba năm, sau ba năm sẽ biết mất vào trong minh minh, trước mắt thì không có người nào tìm ra cách bảo tồn được nó lâu hơn, bởi vì có cầu ắt có cung, bởi vì tinh lệ mà nơi đây dần dần hình thành một Hắc Thị.

Ban đầu vốn dĩ Quỷ Thị nằm ở chỗ này, nhưng sau khi Thiên Đình chén ép Hạ Hầu gia tiêu diệt nơi này, Hạ Hầu gia đã vứt bỏ nó và dời đến Quỷ Thị hiện tại, dòng người giao dịch cũng theo đó mà chuyển dần sang đó, Thiên Đình biết rằng trị phần ngọn, không trị được phần gốc, sau đó không thèm làm thêm hành động vô dụng nào nữa.