Phi Thiên

Chương 3039: Phiền toái tìm tới cửa (2)

Sau khi phục tinh thần, sao Miêu Nghị có thể dấn thân vào đống phiền toái này chứ, vì thế vội vàng từ chối:

- Nương nương, thực lực của Hạ Hầu gia làm việc này là thích hợp nhất.

Hạ Hầu Thừa Vũ:

- Hạ Hầu gia thay đổi gia chủ, mạch suy nghĩ đã không còn giống lúc trước nữa. Bản cung đã đề cập qua chuyện này rồi, đối phương không đồng ý. Bản cung cũng biết việc này sẽ gây ra chút phiền toái cho ngươi, nhưng thực lực của Phủ Đô Thống U Minh đều bày ở ngoài sáng, nhưng không phải trong tay ngươi vẫn còn Tụ Hiền Đường sao?

Tụ Hiền Đường cái đầu ngươi ấy! Miêu Nghị không biết phải nói thế nào cho tốt? Phụ thân Vương Trác của Cầm phi vừa mới thăng nhiệm thành Đô Thống rồi, trở thành chư hầu một phương, binh mã dưới tay Vương Trác nhiều hơn hắn nhiều. Hơn nữa chỗ ở của hắn chắc chắn có trọng binh bảo vệ, cảnh giới Hiển Thánh muốn không phát hiện có người tới gần cũng khó. Âm thầm ám sát thì quá sức với hắn rồi, huống chi vừa có động tĩnh thì cấp dưới của Vương Trác sẽ nhanh chóng phong tỏa tinh môn ra vào. Ngoài ra còn có nhóm quân đội ở khu vực khác chạy đến giúp, một khi kéo toàn bộ mạng lưới Đông quan bao trùm lên lục soát thì không phải là chuyện giỡn. Không có một vị quan to trên Thiên Đình nào dễ dàng bị ám sát cả. Nhớ ngày đó đám người Vân Ngạo Thiên giết vài tên Đại Thống Lĩnh Thiên Nhai, nếu không trốn vào Luyện Ngục thì đã ném đi tính mạng của mình rồi.

Muốn dựa vào một ít người mà ám sát chư hầu một phương là không thực tế, ít nhất là cực kỳ mạo hiểm, có thể nói là còn khó khăn hơn cả việc ám sát Miêu Nghị hắn nữa. Sau lưng hắn không có thế lực khổng lồ nào chèo chống, sau khi đắc thủ thì có thể chạy trốn dễ dàng. Huống chi, sau khi Cầm phi gây ra chuyện này thì Doanh gia đã phái cao thủ bảo hộ rồi.

Trừ khi có số lượng binh lực cực lớn cứng đối cứng, đánh thẳng một đường đi vào. Nhưng làm sao mà Tụ Hiền Đường có thể tụ tập được nhiều người ngang nhiên đánh thẳng vào đó như vậy chứ? Việc đó có khác gì với tạo phản đâu, không nói đến việc sẽ bị Thiên Đình lập tức thủ tiêu, mà Miêu Nghị hắn cũng đừng nghĩ đến chuyện lăn lộn nữa.

Việc này chỉ có mỗi gia tộc Hạ Hầu là lựa chọn phù hợp nhất. Tin tức của Hạ Hầu gia vô cùng linh thông, có thể nắm giữ cơ hội thích hợp để ra tay, trước khi gây ra động tĩnh quá lớn thì lẩn đi mất.

Vì vậy Miêu Nghị mới bày ra vẻ khó xử với Hạ Hầu Thừa Vũ:

- Nương nương, trừ khi làm việc kín không kẻ hở, nếu không thì sai khiến giang hồ ám sát quan to Thiên Đình sẽ để lại hậu quả không thể tưởng tượng được đâu!

Hạ Hầu Thừa Vũ cũng khó xử cường điệu quan điểm của mình:

- Bị người khác dùng thủ đoạn ti tiện như vậy hãm hại hai mẹ con bản cung, thực sự bản cung không nuốt trôi được mối hận này. Chưa trừ diệt tiện nhân kia, cuộc sống của bản cung không thể nào bình an!

Đó chính là khó xử của nàng, Miêu Nghị chỉ có thể im lặng.


Miêu Nghị cũng ý thức được bản thân hắn không có cách nào từ chối, vì thế chỉ có thể uyển chuyển chèo chống: Chuyện này không thể hành động không thể hành động thiếu suy nghĩ, nương nương để ty chức cân nhắc thật kỹ đã.

Hạ Hầu Thừa Vũ:

- Ngưu khanh gia, hiện tại bản cung chỉ có thể trông chờ vào ngươi thôi, nghìn vạn lần đừng để cho bản cung thất vọng đó!

Bây giờ là tình hình gì đây! Sau khi chấm dứt liên hệ, Miêu Nghị cầm linh tinh dở khóc dở cười.

Phi Hồng đang dùng muôi khuấy trong nồi đồng vừa đưa mắt nhìn sang chỗ Miêu Nghị. Miêu Nghị khoát tay áo tỏ vẻ bản thân hắn đang có việc, nàng cứ tự làm đi, sau đó lấy linh tinh ra liên hệ với Dương Khánh.

Dương Khánh còn đang ở bên vách núi, cầm vò rượu suy nghĩ về cuộc sống thì bị thấy tín hiệu của tinh linh làm cho bừng tỉnh. Hắn vội vàng lấy linh tinh ra hỏi có chuyện gì rồi.

Miêu Nghị:

- Phiền toái tìm tới cửa rồi.

Dương Khánh uống một hớp rượu nửa, khiến cho bản thân tỉnh táo lại khỏi suy nghĩ vẩn vơ, hỏi:

- Sao thế?

Miêu Nghị:

- Hạ Hầu Thừa Vũ muốn ta giết Cầm phi, hơn nữa là muốn cả nhà Cầm phi chết không yên lành, đây không phải là phiền toái chứ còn gì nữa?


Dương Khánh có chút im lặng không biết phải nói sao, hỏi:

- Nàng có tìm Hạ Hầu gia hay không?

Lúc này Miêu Nghị mới kể lại chi tiết cuộc đối thoại giữa hai người.

Dương Khánh ôm vò rượu nhíu mày, sau đó phân tích:

- Hạ Hầu gia không muốn ra tay có ba nguyên nhân, một là không làm được, hai là bởi vì một nguyên do nào đó mà chúng ta không biết mà không muốn làm, ba là biết rõ Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ tìm đại nhân đi làm việc này.

Miêu Nghị:

- Ngươi có nghĩ ra cách nào để từ chối hay không? Việc này rất phiền phức, Hạ Hầu gia không đồng ý ra tay, ta hoài nghi Doanh gia đã chuẩn bị từ sớm.

Dương Khánh:

- Bất kể là bởi vì nguyên nhân gì, xin hỏi đại nhân, trải qua nhiều năm như vậy rồi, lần này có phải là lần đầu tiên Thiên Hậu chính thức mở miệng nhờ sự giúp đỡ của đại nhân?

Miêu Nghị:

- Xem như là thế đi.

Dương Khánh:

- Vậy đại nhân từ chối thế nào được? Cho tới nay đều là do đại nhân chủ động liên lạc với Thiên Hậu, hiện tại đây là lần đầu tiên Thiên Hậu tìm đại nhân làm việc, đại nhân nếu từ chối, vậy Thiên Hậu sẽ nghĩ sao đây?

Miêu Nghị:

- Chẳng lẽ đồng ý đi làm?

Dương Khánh:

- Ty chức đã sớm nói từ trước rồi, lần này bệ hạ trui rèn Thiên Tử, một đám người đã trở thành đá mài dao của Thanh Chủ, đại nhân khó có thể thoát thân. Thiên Tử đi Cận Vệ Quân, e rằng bệ hạ cũng sẽ tìm việc cho hắn làm, coi như là lần này Thiên Hậu không tìm đại nhân, vậy lần sau lúc Thiên Tử gặp phiền phức, sợ là Thiên Hậu cũng sẽ tìm đại nhân thôi. Nói cho cùng cũng là do ty chức tính sai, tuy đã thay đổi được hình tượng của đại nhân trong mắt Thanh Chủ, nhưng đã để lại hậu quả khôn lường. Thanh Chủ dùng thiên hạ này làm bàn cờ, e rằng Phủ Đô Thống U Minh không được thanh nhàn rồi!