Đẩy bức rèm che, Chiến Như Ý đi ra.
Tư thái đi đường của nàng không hề quyến rũ động lòng người, cùng không hề nũng nịu như những cô gái khác, nàng cùng không theo phong cách bình thường của những người phụ nữ, trang phục váy chỉ làm đè nén tư thế hiên ngang của nàng mà thôi, nhưng lại toát ra thần thái bình tĩnh thong dong, dáng đi lúc nào cũng ưỡn ngực trầm tĩnh.
Vừa đi đến trước mắt, Thanh Chủ trợn mắt nhìn nàng, sau đó đưa tay cầm lấy tay nàng kéo nàng ngồi cạnh hắn, đặt bàn tay nàng lên bụng mình.
Chiến Như Ý không có thói quen như vậy, cố gắng cứng rắn không chống cự, nhưng sau một lúc đã cảm thấy không được tự nhiên mà rút tay ra, yên lặng ngồi một bên.
Thanh Chủ thở dài khe khẽ, hôm nay hắn chẳng có tâm tư nào khác, hai mắt chậm rải nhắm lại.
Hai người đắm chìm trong không khí yên tĩnh một lúc lâu, Chiến Như Ý đột nhiên lên tiếng:
- Nghe nói điện hạ bị giáng chức rồi hả?
Thanh Chủ nheo mắt, sau đó mí mắt mở ra, đáy mắt ẩn hiện một tia hứng thú nho nhỏ, sau đó hơi hơi híp mắt nhìn nàng, đây là lần đầu tiên Chiến Như Ý quan tâm đến những chuyện thế này, chẳng lẽ đã động lòng với vị trí Thiên Hậu rồi sao?
- Đúng vậy, phạm phải sai lầm thì bị trừng phạt thích đáng.
Chiến Như Ý lại im lặng, sau đó mới nói tiếp:
- Chắc có lẽ điện hạ không phạm sai lầm đơn giản vậy đâu, có lẽ có ẩn tình khác.
Thanh Chủ trừng mắt nhìn nàng, hơi hơi bất ngờ, hắn không nghĩ tới Chiến Như Ý lại nói giúp cho Thanh Nguyên Tôn, hắn nâng đầu lên, chi ừ hử môt tiếng rồi hỏi:
- Chẳng lẽ Thiên Phi biết là có ẩn tình gì sao?
Đương nhiên là Chiến Như Ý biết rõ ẩn tình trong đó là gì rồi, ngay từ đầu Doanh gia đã tìm nàng, nếu như nàng ra mặt, không cần đến thủ đoạn bi ổi quá mức, chỉ cần trình độ sủng ái của Thanh Chủ đối với nàng, chỉ cần tùy ý tạo ra vài chuyện xung đột giữa nàng và Thanh Nguyên Tôn, sau đó nàng cứ tùy tiện dội nước bẩn đó vào người Thanh Nguyên Tôn trước mặt Thanh Chủ, nói đại loại mấy lời như Thanh Nguyên Tôn bất kính với nàng là đủ để thăm dò ý của Thanh Chủ rồi, nhưng về căn bản là nàng không muốn tham dự vào những chuyên thế này.
Sau đó Cầm phi do Doanh gia tiến cống xuất hiện dị thường tại Ngự Điền rồi bị người dẫn đi, rồi cầm Phi về thăm nhà mẹ đẻ, người khác không biết đang xảy ra chuyện gì, nhưng Chiến Như Ý nàng lại ý thức được rất có khả năng Doanh gia đã phái cầm Phi giở trò với Thanh Nguyên Tôn rồi, thế nhưng Thanh Nguyên Tôn lại chẳng bị ảnh hường mảy may, nàng còn tưởng mình đoán sai, ai dè bỗng nhiên hôm nay Thanh Nguyên Tôn bị giáng chức, nàng mới hiểu được bản thân mình không đoán sai, chẳng qua là Thanh Chủ ẩn nhẫn không chịu phát tác mà thôi, nếu không thì chỉ bằng việc vô tình phá hủy phân nửa cung điện mà lại giáng chức một người đường đường là Thiên Tử thì hơi quá rồi.
Nàng biết ý đồ Doanh gia hãm hại Thanh Nguyên Tôn là cái gì, bởi vì trước kia đã từng nói rõ với nàng rồi, nào là vì tốt cho nàng, muốn đè ép hai mẹ con Thiên Tẫn Cung, rồi nâng đỡ nàng lên vị trí mẫu nghi thiên hạ. Nhưng mà nàng không có hứng thú gì đối với vị trí mẫu nghi thiên hạ đó cả, cũng không muốn sinh con trai cho Thanh Chủ, từ khi bắt đầu, nàng đã bị buộc bất đắc dĩ phải tiến cung rồi, nó đã trở thành một tòa núi lớn không thể dịch chuyển ngăn cách giữa nàng và Thanh Chủ, nàng vẫn cho rằng mình đang hi sinh và thỏa hiệp vì lợi ích của gia tộc mà thôi, chưa bao giờ xem Thanh Chủ chính là người đàn ông của nàng.
Nàng nhắc nhở Thanh Chủ cũng có nguyên nhân của riêng mình, nàng không có ý tưởng đê hèn mà hãm hại Thanh Nguyên Tôn hay bỏ đá xuống giếng gì đó, nàng luôn cảm thấy cánh làm của Doanh gia quá trơ trẽn, nàng cho rằng muốn biết thắng thua thì cứ đường đường chính chính mà đấu đi, giống như Ngưu Hữu Đức dẫn nửa chi Hổ Kỳ cứng chọi cứng với một trăm vạn quân tinh nhuệ vậy, thậm chí khiến đám quân đó thất bại thảm hại, vì thế mà thanh danh chấn động khắp thiên hạ, đó mới là chuyện mà đường đường là một gia tộc như Doanh gia nên làm.
Đương nhiên, nàng cũng không quá mức cổ hủ, nàng không phản đối khi làm việc cần áp dụng một ít thủ đoạn cần thiết, ví dụ như Ngưu Hữu Đức ứng biến nhanh nhạy đáng cược với đám đại thần trong tiệc mừng thọ Thiên Ông kia để giành lấy vị trí Đô Thống U Minh, nhưng ai mắng Ngưu Hữu Đức vô sỉ đâu? Ai ai cũng khen Ngưu Hữu Đức có bản lĩnh.
Chỉ đưa ra ví dụ về một người không quan trọng gì như Ngưu Hữu Đức còn có thể làm được nhưng chuyện như vậy, thế mà đường đường là Doanh gia lại thích làm những chuyện vô sỉ hạ lưu, năm đó Ngưu Hữu Đức từng mắng “bán nữ cầu vinh”, hiện tại nàng còn cảm thấy xấu hổ thay cho Doanh gia.
Nhưng suy nghĩ cá nhân chỉ thuộc về một cá nhân mà thôi, nàng còn chưa đến mức bán đứng Doanh gia, nếu không sẽ đánh mất đi ý nghĩa việc hi sinh tiến cung của chính mình.
Lúc Thanh Chủ hỏi nàng như thế, Chiến Như Ý lắc đầu nói:
- Cũng không biết rõ ẩn tình gì hết, chẳng qua nghe nói Thiên Hậu nương nương quản giáo điện hạ nghiêm khắc, có lẽ điện hạ sẽ không phạm sai lầm đơn giản như vậy được, mong bệ hạ minh xét.
Nàng chỉ nói đến đây, còn chuyện tiếp theo thì không
muốn biết tới nữa.
Sau khi Thanh Chủ không thăm dò được gì hết, hắn khẽ cười nhìn nàng, trong sự vui vẻ còn có chút sung sướng.
Vì sao hắn lại đột nhiên gọi Chiến Như Ý vào cung? Khi Chiến Như Ý vừa vào cung thì hắn đã sai người giám thị nghiêm ngặt từ sớm rồi, mặc dù không biết rõ sự thật bên trong đó, nhưng thông qua một số dấu vết để lại thì hắn đã biết Cầm phi hãm hại Thanh Nguyên Tôn, trước đó Doanh gia hẳn là cố ý bảo Chiến Như Ý ra tay, thế nhưng phỏng chừng không thể thuyết phục Chiến Như Ý, vì thế Ngân Sương đã đi đến chỗ Cầm phi, hắn liền ý thức được người gây sự chính là Cầm phi rồi, quả nhiên, kết quả không ngoài dự đoán của hắn.
Trong nội cung này, chỉ cần hắn cố tình muốn biết, rất nhiều việc muốn giấu giếm thế nào cũng không giấu được tai mắt hắn, nếu không thì làm sao hắn ngủ yên được.
Chiến Như Ý không cuốn vào chuyên này đã đủ khiến hắn sung sướng, nhưng hắn không ngờ Chiến Như Ý lại giúp Thanh Nguyên Tôn nói đỡ lời.
Tuy rằng Chiến Như Ý không nói rõ hết toàn bộ sự thật, nhưng nàng đã nhắc nhở Thanh Chủ, xem như muốn kéo Thanh Nguyên Tôn ra khỏi vũng bùn, nhưng như thế là đủ rồi, có thể làm được đến mức này đà không dễ dàng gì, Thanh Chủ cũng hiểu được lập trường của Chiến Như Ý.
- Ái phi!