Ngân Sương hơi cúi người, gần như dán vào gương mặt của đối phương, nhìn chằm chằm vào Cầm phi:
- Ta và người đều không cần biết rõ vì sao, nhưng muốn ngươi làm vậy ắt hẳn sẽ có nguyên nhân của nó.
Cầm phi lắc đầu, vẻ mặt đau buồn pha lẫn phẫn nộ:
- Trong nội cung này có nhiều người như vậy, vì sao hết lần này đến lần khác lại muốn chọn ta chứ?
Đừng xem nàng là phi tử Thiên Đế thì cao cao tại thượng, mà Ngân Sương, Bạch Tuyết mới chính là người đại biểu Doanh gia, làm chủ tất cả các sự việc trong Thiên Cung này.
Người đứng đầu vốn là Chiến Như Ý, nhưng không hiểu vì sao Chiến Như Ý lại không tiếp quản trách nhiệm này.
Giọng điệu Ngân Sương cực kỳ bình tĩnh trả lời:
- Bời vì bệ hạ mới vừa sủng hạnh ngươi mấy lần, tạm thời sẽ có hứng thú với ngươi, điều này sẽ càng khơi gợi lửa giận trong lòng bệ hạ.
Cầm phi cười thê thảm nói:
- Xem ra lần này ta phải chết không thể nghi ngờ rồi.
Ngân Sương lắc đầu nói:
- Ngươi yên tâm, không nguy hiểm như ngươi nghĩ đâu, cho dù là làm cho tất cả tỷ muội khác trong nội cung này nhìn thấy tràng cảnh này, ông chủ cũng sẽ hết sức bảo vệ ngươi, quan trọng nhất là, bên Đông quân, sẽ đề bạt phụ thân ngươi làm Đô Thống, trái lại, hậu quả thế nào ngươi hiểu rõ nhất.
Đương nhiên là Cầm Phi hiểu rõ hậu quả của việc bản thân nàng không đồng ý là thế nào, có lẽ vào một ngày nào đó nàng sẽ chết thảm trong cung mà không hiểu vì sao, mà kết cục của người nhà nàng lại càng thảm hại hơn, nàng không còn lựa chọn nào khác, người nhà nàng nằm trong tay Đông quân, Thanh Chủ cũng chưa chắc có thể cứu ra.
Đã từng có tiền lệ như thế, một phi tử muốn thoát khỏi khống chế, đã chạy đến thẳng thắn với bệ hạ, nhưng lại không tìm ra bất kỳ nhân chứng gì chứng minh lời nói của mình, vì thế chẳng thể nào gây tổn thương cho đám quan to trong triều dù chỉ là một chút. Bệ hạ cũng đã mở miệng bảo vị quan kia thả người nhà của phi tử đó ra, mà vị quan đó có thể trợn mất nói dối, bảo rằng người nhà của phi tử đó đã chết rồi. Kết quả là một câu nói thành sấm, người nhà của phi tử kia thực sự đã chết sạch, trước khi người của bệ hạ đến đã bị diệt khẩu, tình huống cực kỳ thê thảm.
Sau đó vị phi tử kia bị người ta phát hiện thông đồng với đầy tớ hộ viện trong Ngự Viên. Tên đầy tớ kia tự sát để tạ tội, còn vị phi tử hô hào oan uổng nhưng hết đường chối cãi, cuối cũng bị xử chết lăng trì, kết cục bi đát.
Đối phó với những kẻ phản bội, đừng nói là Tứ Đại Thiên Vương, ngay cả Hạ Hầu gia cũng đứng cùng một trận tuyến, xử lý không chút nương tay!
Sau khi Ngân Sương rời đi, Cầm phi ngồi yên tĩnh một chỗ, rơi lệ trong im lặng. Mục đích nàng tiến cung đúng là tranh thủ tình cảm, nhưng không nghĩ tới việc nàng vừa dính mưa móc lại rước lấy tai bay vạ gió, nếu nàng sớm biết như thế thì nàng cần phải đi bán phong tình làm gì.
Hai vị thị nữ Ngưng Xuân và Niệm Hạ nhìn nhau, không biết Cầm phi bị làm sao vậy, nhưng các nàng có thể khẳng định, vị kia đã nói điều gì đó với Cầm phi rồi.
Đảo mắt mà đã qua mấy tháng sau, Ngự Viên xuân về hoa nở, đúng là thời tiết thích hợp để trồng trọt.
Y như trước đây, Thanh Chủ ăn mặc như một vị nông dân chân lấm tay bùn làm việc ngoài đồng, cả một đám giai nhân tuyệt sắc trong hậu cung cũng phải trở thành nông phụ, trên làm dưới theo.
Một đám phụ nữ chỉ làm dáng một chút, có người đúng đến chỉ để hợp với tình hình trước mắt, dù sao thì bệ hạ cũng không chú ý đến chúng ta, mượn cơ hội này tham quan Ngự Viên giải sầu vậy.
Thanh Nguyên Tôn cùng có một mảnh ruộng tốt, nhưng không được đặt trong khu vực Ngự Viên, bởi vì nữ quyến quá nhiều, hắn không tiện đi qua. Lúc này Thanh Nguyên Tôn đang mặc một thân áo lót cày ruộng bán mạng, làm quen với nghề nông. Đám ruộng tốt này là do Hạ Hầu Thừa Vũ bảo hắn đi làm, dặn hắn phải học theo Thanh Chủ, không được mượn ai hỗ trợ, không được sử dụng pháp lực, phải do chính Thanh Nguyên Tôn ra sức làm lụng.
Dưới áp lực của mẫu thân, hắn đã làm nhừng việc này ngày càng lưu loát, chỉ dùng thời gian nửa ngày đã chăm sóc đám ruộng thật tốt rồi.
Theo như thường lệ, Thanh Nguyên Tôn thu thập đồ vật, cả người đầy mồ hôi men theo dòng suối nhỏ dùng đê tưới tiêu cho ruộng của hắn đi vào trong một sơn cốc, ở đó có một đầm nước hắn thường tắm rửa.
Nhưng vừa đi đến bờ nước, hắn đã phát hiện quần áo phụ nữ thả trên mặt đất, Thanh Nguyên Tôn sững sờ, nhìn chung quanh một lần.
Ai ngờ giữa đầm nước xuất hiện một thân ảnh uyển chuyển trồi lên, mái tóc dài mang theo bọt nước ôm lấy lưng nàng, khuôn mặt đối diện với Thanh Nguyên Tôn, thân thể trần truồng mềm mại cùng với hai ngọn núi trắng nõn căng đầy ẩn hiện trong nước, Thanh Nguyên Tôn có muốn không nhìn thấy cũng chẳng được, mà gương mặt này dường như hắn đã từng gặp ở đâu rồi.
Hai mắt của cô gái đó đột nhiên trừng lớn, tay che lấy ngực, thét lên đầy thê lương:
- A...
Giữa tiếng thét chói tai, Thanh Nguyên Tôn đột nhiên nhớ đến hắn đã gặp qua người phụ nữ này ở đâu rồi. Trong hậu cung, hắn không nhớ nổi tên, nhưng có thể xác nhận đó là phi tử của phụ hoàng, có lẽ đã từng đến Thiên Tẫn Cung bái kiến mẫu hậu rồi.
- Là ai!
Trong sơn cốc vang lên hai tiếng gọi khẽ, kèm theo hai bóng người lao tới, đúng là Ngưng Xuân và Niệm Hạ đang chịu trách nhiệm trông chừng, người phụ nữ ở trong đầm nước không phải ai khác, chính là Cầm phi.