Phi Thiên

Chương 3003: Thăm hỏi (2)

Vệ Khu ngẩn ra, có điều cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, nói:

- Nhị gia nghĩ nhiều rồi, lão gia đã chính thức quyết định truyền lại vị trí gia chủ cho nhị gia rồi, gọi những người đó đến nói chuyện cũng là thể hiện rõ thái độ với những người đó, đồng thời cũng muốn quan sát phản ứng của những người đó, lão gia đã nói rõ ràng với bọn họ rồi, sau lão gia, nhị gia chính là gia chủ đời thứ ba của Hạ Hầu gia.

May là Hạ Hầu Lệnh tính tình trầm ổn, vừa nghe lời này cũng không nhịn nổi có chút kích động, nắm lấy cổ tay của Vệ Khu hỏi:

- Có thật không?

Vệ Khu nhìn chằm chằm vào hắn, trầm giọng nói:

- Nhị gia, lúc này không thể đắc ý quên hình tượng

được!

- Đúng đúng đúng!

Hạ Hầu Lệnh vội vàng buông tay của hắn ra, cũng biết mình có chút thất thố, chắp tay thành tâm cám ơn Vệ Khu đã chỉ điểm, tiếp tục thăm dò nói:

- Vậy vì sao phụ thân lại cấm túc ta ở trong cấm viện, không cho phép ta ra ngoài, cũng không cho phép ta liên hệ với bất kỳ người nào?

Vệ Khu than thở nói:

- Trong lòng lão gia cái gì cũng đều biết rõ như gương, thử hỏi nếu như nhị gia sớm biết được tin tức lại có thể tùy ý rời khỏi cấm viện, có thể có một vài sắp xếp trước hay không? Lão gia là muốn cho các huynh đệ của nhị gia chút thời gian để chuẩn bị đường lui, lão gia sợ nhị gia đối với huynh đệ thủ túc đuổi tận giết tuyệt!

Hạ Hầu Lệnh vội hỏi:

- Huynh đệ máu mủ ruột thịt của mình. Lệnh làm sao có thể thủ túc tương tàn!


Vệ Khu nghĩ thầm, bản thân ngươi tin rằng lời ngươi nói là thật sao? Có điều cũng có thể lý giải được, lúc này một khi khiến cho Hạ Hầu Thác không hài lòng, vị trí gia chủ này sợ là Hạ Hầu Lệnh xôi hỏng bỏng không rồi, huống chi lúc này Hạ Hầu Lệnh lại bị giam lỏng ở trong cấm viên, cũng không thể liên hệ với bên ngoài, cũng không thể triệu tập bất kỳ nhân mã nào, Hạ Hầu Thác chỉ cần một câu nói liền có thể dồn Hạ Hầu Lệnh vào chỗ chết, Hạ Hầu Lệnh đâu dám mạnh miệng.

Có điều ngoài miệng hắn đương nhiên sẽ không nói như vậy, ngược lại còn khuyên nhủ nói:

- Lão gia khống chế nhị gia ở trong cấm viên cũng là vì muốn tốt cho nhị gia, lão gia sợ nhị gia đối với huynh đệ thủ túc đuổi tận giết tuyệt, cũng sợ có người đối với nhị gia chó cùng rứt dậu, lúc này, những người khác bao gồm tất cả huynh đệ tỷ muội của nhị gia ngay cả nhìn mặt lão gia cũng không nhìn được, duy chỉ có nhị gia cùng ở bên cạnh lão gia, thái độ của lão gia đã rõ ràng rồi!

Hạ Hầu Lệnh liên tục gật đầu, trong mắt hiện lên thần sắc khó mà che giấu được, chắp tay nói:

- Hôm nay quản gia đã chỉ điểm. Lệnh xin ghi nhớ trong lòng.

Vệ Khu lại tiếp tục cho hắn định tâm hoàn, nói:

- Lão gia đã lệnh cho nô tài thông báo cho Thiên Hậu nương nương rồi, chắc chắn Thanh Chủ nghe tin cũng sẽ chạy tới thăm dò chân tướng, lúc đó lão gia sẽ tuyên bố nhị gia làm gia chủ đời thứ ba của Hạ Hầu gia trước mặt mọi người, đồng thời khẩn cầu bệ hạ cho phép nhị gia kế tục tước vị Thiên Ông.

Nói xong điều này, Vệ Khu chắp tay tự mình rời đi.

Hạ Hầu Lệnh nhìn theo có chút tâm tình khó, thở ra một hơi dài, Vệ Khu có thể nói những thứ này cho hắn nghe, nói rõ là đã biểu lộ sự trung thành với hắn rồi đổi lại bình thường tuyệt đối không thể nào nói những lời như vậy với hắn.

Nhóm nhân mã của Cận Vệ quân dẫn đầu đi trước, thanh tràng xung quanh Thiên Ông phủ địa, không chế được rồi.

Long liên hạ xuống, Hạ Hầu Lệnh cuối cùng cũng ra khỏi cửa rồi. Vệ Khu đứng ở bên cạnh, nghênh tiếp.

Thanh Chủ đỡ một cánh tay của Hạ Hầu Thừa Vũ, cùng bước xuống long giá mới buông ra. Hạ Hầu Lệnh đợi cao giọng hành lễ nghênh giá.

Bất kể Thanh Chủ và Hạ Hầu Thừa Vũ có cảm tình như thế nào, ở bên ngoài vẫn là phải cho Hạ Hầu Thừa Vũ đủ thể diện, khiến cho một vài nữ quyến của Hạ Hầu gia không ngừng hâm mộ.


Thanh Chủ và Hạ Hầu Lệnh hàn huyên đôi câu, liền phất tay tỏ ý dẫn đường, gặp Hạ Hầu Thác mới là vấn đề chính.

Hạ Hầu Lệnh đích thân đi trước dẫn đường, Tư Mã Vấn Thiên và Cao Quán cùng đi, hai người đi theo phía sau Thanh Chủ, ánh mắt quan sát xung quanh đánh giá tất cả mọi người.

Giám sát tả hữu sử cùng nhau đến đây, đầu tiên là Tư Mã Vấn Thiên mượn cơ hội này sắp đặt thám tử vào Hạ Hầu gia lấy được liên lạc tìm hiểu tình hình, thứ hai là hai người cũng là phải đảm nhiệm bảo vệ bên cạnh Thanh Chủ, trước tình hình này mà nói, Hạ Hầu gia chính là long đàm hổ huyệt.

Đồng thời có hơn một nghìn thiên binh thiên tướng theo vào, đều là cao thủ trong Cận vệ quân, bề ngoài nhìn thì chỉ có hơn nghìn người, trên thực tế rốt cuộc vào bao nhiêu nhân mã cũng không ai biết rõ, quan trọng là trong tình huống này không ai dám điều tra bọn họ.

Những người này vừa tiến vào, lập tức khống chế các cảnh giới quan trọng, mắt nhìn chằm chằm xung quanh, đề phòng phát sinh bất trắc, khiến cho người bên ngoài không dám dễ dàng tiếp cận.

Ngoài Thiên Ông phủ càng là đại quân như mây, ngoài tinh cầu này cũng có nhóm lớn nhân mã đi đi lại lại tuần tra.

Cấm Viên, trong tẩm điện, ngoại trừ Tư Mà Vấn Thiên và Cao Quán đi theo phu thê Thanh Chủ tiến vào, những người khác đều canh giữ ở bên ngoài không vào.

Trên chiếc giường cổ, Hạ Hầu Thác còng lưng, ngồi xếp bằng, sắc mặt rất khó coi, so với trước đây dường như đã già đi không ít.

- Gia gia!

Hạ Hầu Thừa Vũ đột nhiên thoát khỏi bên cạnh Thanh Chủ, bổ nhào quỳ ở cạnh giường, nắm lấy tay của Hạ Hầu Thác, nước mắt như mưa, nức nở nói:

- Thân thể người rất tốt, sao có thể như thế này chứ?

Нạ Hầu Thác chầm chậm mở hai mắt lóe lên một tia thần sắc bi thương, nheo mắt nhìn lại, liền động thân thể đứng lên, nói:

- Bệ hạ, nương nương đến rồi, lão thần thất lễ.

Thanh Chủ bước nhanh lên phía trước, đỡ tay ông ta, không để ông ta đứng lên, nói:

- Thiên Ông không cần đa lễ.

Cẩn thận quan sát khắp người ông ta, thuận tay kiểm tra mạch đập của Hạ Hầu Thác, nói tiếp:

- Thiên Ông đang khỏe mạnh sao lại như thế này?

Không kiểm tra còn tốt, vừa kiểm tra, sắc mặt Thanh Chủ cũng dần dần ngưng trọng lại, pháp lực trong người Hạ Hầu Thác đã mất đi dấu hiệu hồn hậu, trở nên yếu ớt, mức độ cũng vẻn vẹn chỉ có Kim Liên tu sĩ, trước tình hình pháp lực tiêu tán như vậy, nói rõ nhục thể đã đánh mất sự khống chế pháp lực, mà nhục thể của Hạ Hầu Thác cũng thực sự là suy yếu lợi hại, tình trạng trước mắt chỉ là cố gắng chống cự thôi, chắc chắn không chống cự được bao lâu nữa.