Vệ Khu mờ mịt nhìn ông ta, không biết ông ta những thứ này là có ý gì.
Hạ Hầu Thác nhìn chăm chăm vào mặt nước lầm bầm một câu:
- Lùi một bước trời cao biển rộng!
Vệ Khu vẫn mờ mịt không hiểu.
- Năm xưa để ngươi vì ta chuẩn bị thế thân đó cό thể lấy ra phát huy tác dụng rồi!
Hạ Hầu Thác liếc mắt hờ hững lên tiếng.
Cái đó có quan hệ gì với người thế thân? Vệ Khu sững sờ, nhanh chóng bừng tỉnh đại ngộ, thần sắc khó coi trên mặt nhanh chóng bị quét sạch. Hắn trước kia còn cho rằng người thế thân đó là dùng để phòng bị nguy hiểm cho Hạ Hầu gia, hóa ra... Bây giờ cuối cùng hắn đã hiểu rõ trước khi lúc Hạ Hầu Thác thả câu vì sao lại trầm tư không nói, không nói tiếng nào, hóa ra là đang suy nghĩ chuyện này.
- Vâng!
Vệ Khu thở phào nhẹ nhõm gật đầu đồng ý, nói:
- Sau khi trở về nô tài lập tức lo liệu.
Hạ Hầu Thác đưa cần câu trong tay cho hắn, chậm rãi đứng dậy, nói:
- Tài nấu nướng của lão nhị vẫn rất tuyệt, đi, đi xem xem hắn chuẩn bị thế nào rồi, xem có hợp khẩu vị của lão phu hay không?
Vệ Khu đứng dậy dường như nghe ra ý tại ngôn ngoại trong lời nói này.
Thiên Cung, Tinh Thần Điện, sau khi Thanh Chủ ngồi ngay ngắn ở trường án, trong điện Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên, Cao Quán, Phá Quân, Vũ Khúc đám tâm phúc toàn bộ đều đến đông đủ.
Hạ Hầu gia chợt phát hiện ra tình huống dị thường, minh tùng ám khẩn, âm thầm điều động không ít nhân mã mai phục ở xung quanh Hạ Hầu gia, cả Hạ Hầu gia đều bị đại trận phong tỏa, cắt đứt toàn bộ liên hệ với bên ngoài, ngay cả thám tử do Giám sát tả bộ sắp xếp vào trong Hạ Hầu gia đều không có cách nào liên hệ được với bên ngoài, không có ai biết Hạ Hầu gia xảy ra chuyện gì, chỉ thấy tất cả người có thể ra vào từng người từng người sắc mặt đều rất khó coi, không giống như là giả vờ, trong ánh mắt hình như đều cất giấu sự lo âu khó có thể che giấu được.
Hạ Hầu gia đột nhiên vừa ra như vậy, khiến cho rất nhiều người đều căng thẳng thần kinh, gia tộc nâng đỡ mấy đời bá chủ lại cũng ném đi mấy đời bá chủ, gia tộc được xưng là đắc kỳ liền có thể lấy được thiên hạ, không ai dám coi thường, một chút gió thổi cỏ lau đều có thể khiến cho người ta cảnh giác, càng huống chi động tác nhìn có vẻ bình tĩnh này thực ra lại là động tình tương đối lớn, giấu được người bình thường nhưng lại không thể gạt được người của tầng lớp này như bọn họ.
Nhưng Hạ Hầu gia phong tỏa đến giọt nước cũng không lọt, tin tức gì đó đều không thăm dò được.
Thanh Chủ vội vàng triệu tập các tâm phúc đến Tinh Thần Điện đề nghị sự, kết quả phân tích đi phân tích lại nhưng vẫn không phân tích ra được nguyên do là gì.
Lúc này, ngoài điện có đại tướng đi đến bẩm báo: - Bệ hạ, Thiên Hậu nương nương cầu kiến!
Người trong điện ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, đang thương lượng chuyện của Hạ Hầu gia. Hạ Hầu Thừa Vũ lại đến rồi, trong đó có phải là có liên hệ gì không?
Cần biết không có chuyện gì cấp bách, Hạ Hầu Thừa Vũ sẽ không dám đến đây quấy rối, đặc biệt là lúc Thanh Chủ triệu tập một đám tâm phúc đến đề nghị sự.
Thanh Chủ hơi nheo mắt lại, ánh mắt rõ ràng có chút cổ quái, thản nhiên lên tiếng:
- Tuyên!
Đại tướng bước nhanh ra ngoài, rất nhanh, Hạ Hầu Thừa Vũ bước vội vã từ ngoài đi vào, đám người Thượng Quan Thanh đại thể cùng nhau chắp tay hành lễ:
- Nương nương!
Duy chỉ có Phá Quân vẫn đứng ở đó lạnh lùng quan sát, hắn không hô phế Hạ Hầu Thừa Vũ đã là tốt rồi, ngay cả Hạ Hầu Thác còn không làm, thì đâu có hành lễ với Hạ Hầu Thừa Vũ.
- Thần thiếp tham kiến bệ hạ!
Hạ Hầu Thừa Vũ nửa quỳ hành lễ, hai mắt phiếm hồng, dường như vừa khóc.
- Miễn lễ!
Thanh Chủ hơi đưa tay ra một chút, đương nhiên là phát hiện khuôn mặt Hạ Hầu Thừa Vũ có sự khác thường, liền hỏi:
- Sao lại nhìn như vừa mới khóc, đây là làm sao? Chẳng lẽ là Nguyên Tôn khiến cho nàng tức giận ư?
Nguyên Tôn, chính là con trai của Thanh Chủ, gọi là Thanh Nguyên Tôn.
Trên mặt Hạ Hầu Thừa Vũ hiện ra bi sắc, lắc đầu nói:
- Tôn nhi rất hiểu chuyện, thần thiếp muốn xin bệ hạ cho cáo phép, nhà mẹ thần thiếp bên đó đưa tin tới, bảo thần thiếp về nhà một chuyến.
Vừa nghe quả nhiên là có dính dáng đến Hạ Hầu gia, mọi người ở đây đều liếc mắt nhìn nhau.
Thanh Chủ ở sau bàn hơi nghiêng về phía trước hỏi:
- Về nhà mẹ đẻ hà cớ gì phải bi thương như vậy?
Hạ Hầu Thừa Vũ dường như có chút muốn nói lại thôi, có điều cuối cùng vẫn là nước mắt rơi lã chã, khóc lóc thảm thiết, nói:
Nhà mẹ đưa tin tức đến, nói... nói Thiên Ông đại hạn đến rồi, nói Thiên Ông muốn gặp thần thiếp, nói có lời muốn nói với thần thiếp.
Thanh Chủ bỗng nhiên từ sau bàn đứng lên, trợn to mắt nhìn bà ta.
Những người khác ở đây cũng là vẻ mặt chấn kinh, vội vàng nhìn chăm chăm phản ứng của Hạ Hầu Thừa Vũ, từng người dường như cũng có chút khó có thể tin được. Giờ này khắc này, mọi người mới bừng tỉnh đại ngộ.
Cuối cùng cũng tìm được nguyên nhân Hạ Hầu gia lại có phản ứng dị thường như vậy, là Hạ Hầu Thác thọ hạn đến rồi!
Bây giờ chỉ cần phân tích một chút là không có có thể hiểu được, Hạ Hầu gia minh tùng ám khẩn là đang phòng bị có bất trắc gì xảy ra, phong tỏa tin tức tiết ra ngoài là đang cho Hạ Hầu gia tranh thủ thời gian để chuẩn bị.
- Thừa Vũ, nàng nói là Thiên Ông đến thọ hạn rồi ư?
Thanh Chủ rõ ràng nghe rất rõ rồi, nhưng vẫn không thể tin chắc được nên phải hỏi lại.
Hạ Hầu Thừa Vũ nhấc tay áo lên lau nước mắt, buồn rầu nói:
- Nhà mẹ đẻ là nói như vậy.
Bây giờ bà ta cũng có chút sợ hãi, bây giờ mới mơ hồ ý thức được Hạ Hầu Thác có tại thế hay không có thể sẽ tạo thành ảnh hưởng vô cùng lớn đối với bà ta, cho nên ba ta cũng vội vã quay về, xem xem có thể lấy được dặn dò có lợi gì cua Hạ Hầu Thác không.