Nghe thấy bốn chữ “chờ đợi tương lai” này, Từ Đường Nhiên lập tức tinh thần chấn động, điều này nói rõ Đô thống đại nhân sẽ đi lên nữa liền muốn đứng hàng triều đình, dựa vào thực lực của Đô thống đại nhân trước mắt còn xa với có tư cách đó, không thể lại có ngoại lệ cất nhắc nữa, hôm nay cũng chỉ có tích lũy thực lực chờ đợi tương lai, chỉ cần bên này chuẩn bị càng đầy đủ, tương lai nước chảy thành sông lực cản lại càng nhỏ.
- Vâng! Thuộc hạ nhớ rồi.
Từ Đường Nhiên chắp tay trả lời.
- Ngươi thường xuyên chạy đi chạy lại ở bên ngoài, tiếp cú với các loại tin tức cũng nhiều, gần đây bên ngoài có ý kiến gì liên quan đến ta không?
Miêu Nghị lại nói.
Từ Đường Nhiên suy nghĩ một lát, ở trước mặt Miêu Nghị, hắn đương nhiên biết lời tiếp theo đây có thể nói hay không.
- Mấy năm nay đại nhân quá mức khiêm tốn, có lời nói đại nhân không thích nghe, năm xưa danh tiếng của đại nhân đã phẳng lặng, hiện nay bên ngoài lưu truyền cũng làm ai ai suy sụp rồi, ai ai lại thượng vị rồi, nhà ai rơi xuống đám mây, nhà ai lên như diều gặp gió, dường như không nghe thấy có người nghị luận về đại nhân, một vài tiểu bối mới nổi có chút sợ là ngay cả đại nhân là ai cũng không biết.
- Ừ!
Miêu Nghị gật đầu một cái, cái này đúng rồi, tình trạng trước mắt của hắn nếu như lại là tiêu điểm chú ý, vậy thì phiền phức lớn rồi.
Lúc này, mấy đạo nhân ảnh từ cửa cung bay vút vào trong nội cung, chính là đám người Vân Tri Thu, sau khi dừng ở trên quảng trường giao lưu mấy câu với đám người Phi Hồng, lại lướt về phía nội cung.
Miêu Nghị đứng ở lầu quan sát chờ nhìn rõ ràng một màn này.
- Phu nhân về rồi.
Từ Đường Nhiên cười ha ha nói.
Không lâu sau, Dương Thiệu Thanh cùng Vân Tri Thu ra ngoài bước nhanh đến lên lầu hành lễ:
- Đại nhân!
Sau đó lại quay sang chào hỏi Từ Đường Nhiên. Diêm Tu thì miễn đi, người ta không thích cái này, Dương Thiệu Thanh sớm đã quen rồi.
Miêu Nghị hỏi:
- Phu nhân có gặp được Li Hoa không?
Dương Thiệu Thanh lắc đầu cười khổ, nói:
- Lễ nhận rồi, Li Hoa vẫn còn không chịu lộ diện gặp phu nhân.
Miêu Nghị trầm mặc, không nói việc này nữa, lại hỏi:
- Nữ nhân của Lưu Liên Phường đó, việc này làm thế nào rồi.
Vừa nghe thấy Lưu Liên Phường, Từ Đường Nhiên liền dựng lỗ tai lên, đây là một nơi giống như thanh lâu quan phương, phân bố khắp nơi, một vài nữ quyến nhà quan viên phạm tội đều bị đưa đến nơi này, mấy năm nay người sụp đổ không ít, người bị phạt vào trong đó đương nhiên cũng không ít, hắn không biết đại nhân đột nhiên nhắc đến nơi này là có ý tứ gì, đặc biệt là còn nhắc đến một nữ nhân, có quan hệ gì với đại nhân sao?
Dương Thiệu Thanh nói:
- Đã để người đưa chút tiền tài đến cho cô ấy rồi, cũng sắp xếp người đi khai thông, nhưng mà việc có thể thành hay không cũng không biết, suy cho cùng thì chồng cô ta bị tội danh không nhỏ, chúng ta cũng không tiện bảo lãnh cho đối phương, nhưng miệng lưỡi của nữ nhân đó hình như có chút thâm độc, mắng mấy phu nhân vong ân phụ nghĩa, ở trên phố gặp người liền nói càn nói quấy, truyền loạn một vài lời có chút khó nghe.
Miêu Nghị nhíu mày, nói:
- Phu nhân bên đó có ý tứ gì?
Dương Triệu Thanh nói:
- Ý của phu nhân là, dù sao thì cũng đã từng có giao tình, cũng sẽ không tính toán với cô ta nữa, đang nghĩ cách nghe ngóng việc này, xem ra như thế mới có thể giúp cô ta thoát thân, dù sao thì ở trên địa bàn của Doanh gia, xử lý có thể hơi có chút phiền phức.
Ánh mắt của Miêu Nghị nhìn về phía xa, không nói gì.
Từ Đường Nhiên thấp giọng hỏi Dương Thiệu Thanh, nói:
- Xảy ra chuyện gì?
Dương Thiệu Thanh cũng nhẹ giọng nói qua tình hình một chút, tình hình đại khái chính là năm xưa lúc Vân Tri Thu ở Thiên Nhai kinh doanh buôn bán có biết một vị Tổng trấn phu nhân, coi như là thường xuyên qua lại với Vân Tri Thu, đối với việc buôn bán của Vân Tri Thu cũng rất chiếu cố, bây giờ chồng của nữ nhân đó bị cuốn vào phong vân (bão táp) của cấp trên, trạm đội bên kia suy sụp, cũng chịu liên lụy theo, nam tử trong nhà bị chém đầu, nữ thì bị phạt vào Lưu Liên Phường làm kỹ nữ, nữ nhân này đương nhiên cũng không thoát được. Sau này lúc nữ nhân này tiếp khách có gặp phải một người quen cũ, cầu xin người ta tìm đến Vân Tri Thu nhờ giúp đỡ, thực sự là bây giờ cũng tìm không được người khác giúp đỡ nữa, tính tới tính lui cũng chỉ có Vân Tri Thu có thể giúp được cô ta. Vân Tri Thu bên này sau khi nhận được tin tức cũng cảm thấy chuyện này có chút phiền phức, dính đến tranh đấu của cấp trên, tự tiện nhúng tay vào giúp đỡ, không cẩn thận sẽ chuốc họa lên người, không phù hợp cho bên này đang giấu tài sách lược, đương nhiên phải nghe ngóng cẩn thận rõ ràng rồi mới tiện hạ thủ, vì vậy trước tiên cho người đi đưa cho nữ nhân đó chút tiền tài để đáp ứng nhu cầu bức thiết, cũng không cho nữ nhân đó một câu trả lời xác định, kết quả nữ nhân đó cho rằng một chút hi vọng cuối cùng cũng bị phá hủy rồi, nhất thời cắn loạn, tình huống sau này đại khái chính là vừa mới nói với Miêu Nghị, tóm lại là nói Vân Tri Thu rất khó nghe.
Thì ra là như vậy, Từ Đường Nhiên lặng lẽ gật đầu, hiểu rồi, thổn thức cảm thán nói:
- Tay kia của bệ hạ thật quá độc ác, muốn tạo ra một vị Thiên Vương thứ năm để chia cắt lợi ích của Tứ Đại Thiên Vương, bốn vị Thiên Vương đương nhiên là không làm, trận phản pháo này, quả nhiên là đè ép hết chuyện xuống, tình thế cũng dần dần lắng lại, nhưng bốn vị Thiên Vương lại rất cố kỵ loại chuyện này, rõ ràng là thà bị giết cũng không thể bỏ qua, từng bước thanh tẩy hết manh mối, tạm thời sợ là sẽ không dừng lại. Việc tượng tự của nữ nhân này hiện nay cũng không hiếm thấy.
Miêu Nghị từ từ lên tiếng nói:
- Việc này ngươi xử lý một chút đi, để cô ta triệt để ngậm miệng lại!
Dựa vào quyền thế của hắn ngày hôm nay phải làm chết người như vậy, quả thực là còn dễ hơn giết chết một con kiến, cũng chỉ là chuyện một câu nói.
Từ Đường Nhiên sửng sốt, đương nhiên hiểu rõ triệt để ngậm miệng có nghĩa là gì, chỉ là có chút chần chờ nói:
- Phu nhân bên đó?
Miêu Nghị thản nhiên nói:
- Phu nhân bên đó trách tội cứ nói là ý của ta.
- Vâng! Thuộc hạ sẽ đi sắp xếp ngay.
Từ Đường Nhiên trả lời, trong lòng cảm khái lại còn có nữ nhân xuẩn như vậy, rơi vào loại trình độ này còn dám phán quyền thế, thật sự chán sống rồi.