Phi Thiên

Chương 2991: Bức bách (2)

Bát Giới cười khan nói:

- Nói quá sự thật rồi, đại ca trước đây huynh không phải đã đi vào rồi sao?

Miêu Nghị trực tiếp nói:

- Ta cũng là nhận chỉ dẫn của Vu hành giả mới đến đây, sư đồ hai người đến Phong ấn chi địa chỗ Yêu Tăng Nam Ba, ta đến đây rồi, đệ cảm thấy nếu ta không lấy được chỉ dẫn của Vu hành giả có thể đến Phong ấn chi địa tìm thấy sư đồ hai người sao? Bây giờ ta lại đưa đệ đến đây, quan hệ nhân quả trong đó đệ tự nghĩ đi.

- Ách...

Bát Giới sững sờ, kinh ngạc nói:

- Đại ca cũng nhận được chỉ dẫn của Vu hành giả. Khổ Hạnh Tăng này muốn làm gì đây?

Miêu Nghị nói từng câu bức người:.

- Lẽ nào đến bây giờ đệ vẫn không nhìn rõ sao? Quan hệ giữa sư đồ các đệ và Nam Vô Môn không phải là quan hệ truyền thừa thì cũng chính là cùng sinh ra từ một cạch, Nam Vô Môn là bị Yêu Tăng Nam Ba hủy diệt, bảo tàng này do Nam Vô Môn để lại chính là cơ hội duy nhất để báo thù, bảo tàng này chính là tặng cho Giới Môn của đệ, lấy được bảo tàng này có nghĩa là phải gánh vác phần trách nhiệm này, phải báo thù cho Nam Vô Môn, hủy diệt Yêu Tăng Nam Ba!

Lại một lần nữa cùng Bát Giới đến đây, nhìn các thứ, lại kết hợp với lời dặn dò của người đó ở đây: Đệ tử phật môn có thể phá giải pháp môn chính là chủ nhân của mật thất này!

Miêu Nghị đã hiểu rồi, toàn bảo kho này chính là tặng cho Giới Môn, chỉ có điều bây giời hắn đem người đó chuyển thành Vu hành giả để nói chuyện mà thôi. Lúc trước tìm bảo vật thấy được dòng chữ “Nam Vô Di Thương Trung” hắn đã cảm nhận được, người đó hình như tồn tại không ít cảm khái đối với việc hủy diệt Nam Vô Môn, bây giờ không còn nghi ngờ gì nữa càng có thể xác nhận đúng là người đó có cảm tình không bình thường với Nam Vô Môn, bày ra các loại sắp xếp dường như là muốn để người của Nam Vô Môn đích thân báo thù.

Miêu Nghị cũng do vậy mà hoài nghi. Giới Môn không cẩn thận chính là lấy được truyền thừa của Nam Vô Môn, vốn dĩ là xuất thân từ Nam Vô Môn cũng không giống như có thể an tâm tu luyện, đệ công nhiên lộ diện không cẩn thận sẽ rơi vào trong tay của Thiên Đình, không bằng ở lại đây tu luyện thử xem thế nào?

Bát Giới vẻ mặt đau khổ nói:

- Huynh nhìn bộ dạng của đệ giống như có thể tu luyện thành phật pháp vô biên sao?


Miêu Nghị thản nhiên nói:

- Nếu đệ đã nói như vậy, ta cũng không miễn cưỡng, cửa ở ngay phía sau đệ, đệ muốn đi thì đi, ta tuyệt đối không ngăn cản, có điều... nếu đệ đã không đếm xỉa đến sống chết của người đại ca ta đây, ta muốn sau này chúng ta cũng không cần gặp lại nữa.

- Đệ... huynh.

Bát Giới chỉ tay vào hắn, cuối cùng hai tay ôm đầu đứng trên mặt đất, phát điên lên nói:

- Đại ca, đây là huynh đang bức đệ đó!

- Ta không bức đệ, ta chỉ là...

Bát Giới đột nhiên cúi đầu xuống, đưa tay ra hiệu dừng lại, nói:

- Đừng nói nữa, đệ chịu thua, đệ thử một chút còn

không được sao?

Miêu Nghị lập tức mỉm cười, bước lên phía trước vỗ vào vai hắn, nói:

- Thử một chút sẽ không làm chết người, ta coi trọng đệ.

Hắn quả thực là coi trọng Bát Giới, cảm thấy người đó đã phí hết tâm tư đưa đẩy Bát Giới đến đây, chắc chắn là có nguyên nhân trong đó, sẽ không bắn tên không đích.

- Huynh đi đi, đi đi, đi nhanh một chút, đừng làm phiền đệ tu luyện.

Bát Giới cúi đầu mệt mỏi phất tay, không phải là phiền muộn bình thường, hào hứng chạy đến tìm bảo vật, kết quả phát hiện mình rơi vào bẫy rồi.


Leng keng lách cách, Miêu Nghị ném một chiếc vòng tay trừ vật đến trước mặt Bát Giới, nói:

- Trong này dự trữ rất nhiều vật dụng sinh hoạt, đủ cho đệ dùng rất lâu, ta đi trước đây, có thời gian lại đến thăm đệ.

- Khoan đã!

Bát Giới bỗng nhiên nhảy lên.

Miêu Nghị đi ra được mấy bước liền quay người lại, hỏi:

- Sao thế?

Bát Giới trừng mắt nói:

- Nếu huynh đã đi vào thông đạo bí mật của Cực Lạc Giới, chắc chắn là có thể rời khỏi thông đạo bí mật, cho đệ ra vào mật đạo.

Miêu Nghị sắc mặt hơi trầm xuống hỏi:

- Thế nào? Còn không bắt đầu tu luyện, lại muốn

chạy ra ngoài sao?

Bát Giới tức giận, nói:

- Là muốn bỏ chạy, nhưng không phải bây giờ, ai có thể bảo đảm không có người tìm được chỗ này? Ngộ nhỡ có chuyện gì đó đệ ngây ngô ngồi ở bên này mà đợi chết hay sao, huynh dù sao cũng phải để cho đệ một con đường sống chứ?

Miêu Nghị trả lời:

- Độc Tinh khắp nơi đều là khí độc, cho đệ đường ra vào đệ cũng không dùng được đâu.

Bát Giới phất ống tay áo một cái nói:

- Cái này huynh không cần để ý đến, đệ tự có biện pháp rời đi. Hơn nữa, đệ cũng không thể ở mãi đây không ra được, ngộ nhỡ Ngọc La Sát có chuyện tìm đệ thì phải làm sao? Nếu như huynh có thể bảo đảm sau này Ngọc La Sát sẽ không tìm đệ nữa, vậy đệ không cần cũng được.

Lần này Miêu Nghị bị hắn làm khó rồi, Ngọc La Sát đó tương lai sau này chắc chắn có chỗ cần dùng tới, không thể không cho Ngọc La Sát thể diện được, cho dù không có nguyên nhân này, hai người họ cũng có con với nhau rồi, hắn thật đúng là không thể cứ không cho Ngọc La Sát và Bát Giới gặp mặt được, bằng không tâm tư ở Phong ấn chi địa cũng thành uổng phí rồi.