Phi Thiên

Chương 2989: Có lẽ không ai có thể tu luyện thành công (2)

Bát Giới hiếm khi cảm khái buông tiếng thở dài, ngồi xếp bằng lại, nói:

- Trước đây không có manh mối nên nhìn không hiểu, bây giờ nhìn hiểu rồi sẽ phát hiện ra kỳ thực cũng rất đơn giản. Đồ họa điêu khắc trên bức tường xung quanh ẩn chứa chính là thế gian bách thái, ngồi ở đây trên chính giữa đài cao này, có thể đem đồ họa điêu khắc trên bức tường xung quanh nhìn lại một cách trọn vẹn, bất kể mặt nào huynh cũng có thể nhìn thấy được thế gian bách thái, cái gọi là quá khứ, hiện tại, tương lai không ở trong thế gian bách thái này, thế gian đủ loại đều là khó thoát khỏi bức tranh không gian này, ngồi ở đây đối diện kỳ thực chính là quá khứ, hiện tại và tương lai, quả thực có ý nghĩa là đem quá khứ, hiện tại và tương lai hòa hợp vào một người. Ở đây không bước chân ra khỏi cửa cũng có thể hiểu rõ được thế gian bách thái, quả thực là có ích cho việc tu hành của đệ tử phật môn, bây giờ nghĩ lại, bảo kho của Nam Vô Môn này sợ là thực sự có khả năng có chút liên quan đến công pháp tu hành của Giới Môn đệ.

Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:

- Đệ khẳng định ư?

Bát Giới hơi trầm mặc một chút, rồi lại trầm ngầm nói:

- Đệ tu luyện “đại triệt đại ngộ đại pháp” chú trọng chính là hiểu thấu, tu chính là tâm, mà bức họa ở đây đơn giản chính là điều kiện tốt nhất bổ khuyết vào công pháp tu luyện của đệ, có thể giúp đệ hiểu thấu. Còn có chính là tâm pháp Khai Thiên Minh. Yếu trên cánh cửa bị phong ấn đó chính là minh chứng tốt nhất, đệ chỉ cảm thấy kỳ quái là, công pháp tu hành của Nam Vô Môn sao lại chạy đến tiểu thế giới trở thành công pháp tu luyện của Giới Môn đệ, vì sao Giới môn của đệ cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghe nói đến chuyện này?

Nghe hắn nói như vậy, Miêu Nghị cuối cùng cũng cuối cùng đặt ở đây cùng với việc dẫn sư đồ Bát Giới đến Phong ấn chi địa, hiểu được sự liên quan giữa nguyên nhân và kết quả, chính là muốn để mình dẫn dắt người của Giới Môn đến nơi này.

Niệm điều này, Miêu Nghị lại rơi vào suy tư. Nếu muốn để cho mình đưa người của Giới Môn đến đây, vậy vì sao bản thân người đó lại không trực tiếp dẫn người của Giới Môn đến, nếu không phải là lừa gạt, người đó dẫn người của Giới môn đến Phong ấn chi địa lại là có mục đích gì?

Nghĩ đi nghĩ lại, Miêu Nghị dần dần thông hiểu rõ ràng, vẻ mặt đột nhiên lộ ra thần sắc bừng tỉnh đại ngộ, dường như hiểu rõ được gì đó, ngơ ngẩn nhìn chằm chằm Bát Giới một lát.

- Bây giờ đệ tin rằng ở đây vốn dĩ không có thứ gì rồi, giá trị của trân bảo mà Nam Vô Môn cất giấu sợ rằng chính là điêu khắc khắp tường này.


Bát Giới lại chậm rãi đứng lên ngắm nhìn bích họa điêu khắc xung quanh bốn phía, nói tiếp:

- Những điêu khắc này sợ rằng chính là tâm huyết các cao tăng của các thế hệ Nam Vô Môn ngưng kết lại, tuyệt đối không phải là thứ một đời người có thể tạo thành, đây mới là bảo vật vô giá của Nam Vô Môn!

Hắn đột nhiên trở nên nói chuyện nghiêm trang như vậy, ngược lại Miêu Nghị có chút không quen lắm, hỏi:

- Dựa vào cái gì để xác định là các thế hệ cao tăng của Nam Vô Môn gây dựng nên?

Bát Giới giang cánh tay ôm lấy bốn phía, nói:

- Một mảnh tranh ảnh lớn chừng bàn tay, một câu chuyện cũng chỉ có mấy bức tranh, trong không gian lớn như vậy có bao nhiều tranh ảnh? Có bao nhiêu câu chuyện hỉ nộ ái ố của thế gian? Tuy nói thọ hạn của người tu hành lâu dài, nhưng sống lâu cũng có nghĩa là tiêu tốn thời gian vào việc tu hành cũng càng dài, kinh lịch cuộc đời của một người tu sĩ chỉ sợ chưa chắc có thể so được với người bình thường đi đây đi đó, dám hỏi đại ca sống lâu như vậy rồi đã từng nhìn thấy câu chuyện của thế gian nhưng có bằng một hai phần ngàn ở đây Miêu Nghị nhìn xung quanh bốn phía, đoán chừng nơi này khắc họa câu chuyện chắc phải đến mấy chục vạn thậm chí là hơn trăm vạn, một phần ngàn câu chuyện từng trải cũng hơn một nghìn rồi, bản thân hắn sống lâu như vậy thật sự chưa từng thấy câu chuyện của thế gian lại nhiều như vậy, phần lớn thời gian đều là tiêu hao vào trong tĩnh tọa tu hành.

Hắn lắc đầu nói:

- Không có!

Bát Giới cũng không nói nhiều nữa, chỉ vào góc tường phía bên phải, nói:

- Ở đó còn có một một mảng lớn để trắng, chắc là vẫn chưa dùng câu chuyện để bổ sung vào thì Nam Vô Môn đã bị hủy diệt. Nếu thật sự là đã chuẩn bị câu chuyện rồi, Nam Vô Môn tồn tại nhiều năm như vậy, làm xong chắc chắn là rất nhanh, bởi vậy có thể thấy các bức tranh về câu chuyện ở đây rất nghiêm chỉnh, chắc chắn không phải là bịa đặt tạo nên.


Miêu Nghị không quan tâm đến cái này, hỏi:

- Đệ cảm thấy những bức tranh này có quan hệ gì tới cái gọi là pho phật pháp vô biên mà Nam Vô Môn cất giấu?

Bát Giới trầm mặc một lát rồi gật đầu nói:

- Thế gian vui vui buồn buồn, chua cay ngọt đắng, hỉ nộ ái ố dường như đều có ở đây, những bức tranh này quả thực được coi là bao hàm chúng sinh, thật sự có thể tu luyện được đến cảnh giới như ở đây chỉ ra, có lẽ thật sự có thể tu luyện thành tập phật pháp vô biên - quá khứ, hiện tại và tương lai lên thân một người, chỉ là sợ rằng không có ai có thể tu luyện thành công được.

Miêu Nghị kinh ngạc hỏi:

- Vì sao?

Bát Giới đột nhiên cười ha hai nói:

- Đại ca không phải là đã từng có tư vị hưởng qua họa cảnh trong tranh này rồi sao? Ai thật sự muốn đi cảm ngộ họa cảnh ở đây, đừng nói là tất cả, cho dù là một hai phần mười trong đó, hỉ nộ ái ố nhiều như vậy tập trung lên thân một người, huynh nghĩ xem đó là hậu quả gì. Đoán chừng là phải chơi đùa cho người ta phát điên lên, rất có khả năng vào trong những họa cảnh này rồi cũng không ra được nữa, muốn đại triệt đại ngộ cũng khó!

Miêu Nghị hít một hơi khí lạnh, suy nghĩ một chút thực sự là có đạo lý như vậy, không khỏi hỏi:

- Cảnh giới hiểu thấu của Thất Giới đại sư mà tu hành phật pháp này thì thế nào?

- Huynh nói lão lừa trọc ư?

Bát Giới liếc mắt nhìn hắn, tiếp tục cười khà khà vui vẻ, nói:

- Đệ nói này đại ca, huynh là đang muốn hại ông ấy hay là thành toàn cho ông ấy? Không phải đệ nói ông ấy, ông ấy thì coi là hiểu thấu cái gì chỉ có thể coi là một gân cây, nói là bảo thủ cũng không quá đáng một chút nào, cho ông ta lập một tiêu chuẩn “thiện”, ông ta liền tin, hơn nữa ông ta còn kiên định chấp hành, đơn giản là không phân thị phi, từ đầu đến cuối chỉ là người hiền lành mà thôi, có quan hệ rắm gì đến thấu hiểu, cái gọi là thấu hiểu là chỉ cái gì? Chính là chỉ cầm lên được thì bỏ xuống được, lão lừa trọc đó căn bản không cầm lên được thì làm sao bỏ xuống được? Đệ lấy ví dụ cho huynh nghe, nói chuyện của Yêu Tăng Nam Ba đi, lão yêu quái đó tiêu hao của đệ bao nhiều năm rồi, miệng lưỡi lém lỉnh nói toạc ra cũng không thể điểm hóa được đệ, lão lừa trọc vừa đến, tốt rồi, tam hạ lưỡng hạ liền thần phục dưới phật pháp của lão yêu quái, còn ở đó khấu đầu muốn bái lão yêu quái làm Sư phụ, may mà ta đập cho ông ta hôn mê, bằng không đã có việc vui lớn rồi, tâm tính đó của lão lừa trọc, huynh để ông ta đến cảm thụ cái này ư? Huynh có tin không cần đến một năm hay không, ông ta cũng sẽ phát điên ở đây, không phải huynh đang hại ông ta thì là cái gì?