Phi Thiên

Chương 298-1: Người có tài mới xứng đáng (Thượng)

Hắn thốt ra lời này rõ ràng là châm ngòi cho mọi người tiếp tục tranh cãi nữa, bên dưới nhất thời vỡ òa lên.

Miêu Nghị nghiêng đầu bảo Tuyết nhi đi rót chén trà tới, ngồi cao ở trên cao từ từ thưởng thức, nhìn đám người phía dưới đang tiếp tục tranh cãi.

Diêm Tu đứng ở phía dưới trong lòng cười khổ, đây chính là nguyên nhân lão không muốn trấn giữ một phương, nhưng lão ở với Miêu Nghị không phải là ngày một ngày hai, nhìn tình hình này, suy đoán Miêu Nghị sắp bắt đầu động thủ thu thập.

Loại bỏ nguyên nhân trước đó Miêu Nghị đã hứa hẹn với Lam Ngọc môn, trong mắt Diêm Tu, phương thức Miêu Nghị giải quyết vấn đề thường là trước hết khơi mào chuyện lên, một khi khích bác xảy ra chuyện, Miêu Nghị sẽ lập tức giải quyết. Tỷ dụ như ban đầu mới tới Đông Lai động nhậm chức, chuyện Miêu động chủ làm đầu tiên chính là len lén đập sơn môn trước, sau đó mới hạ độc thủ gài tang vật hãm hại.

Nhìn tình hình trước mắt, Diêm Tu thấy thế nào cũng là Miêu Nghị đang cố ý thêu dệt chuyện, nếu không bằng vào tính khí Miêu Nghị động một chút là kêu đánh kêu giết, sẽ không có kiên nhẫn nhìn người phía dưới từ từ tranh cãi như vậy.

Lão cũng không thẹn đi theo Miêu Nghị nhiều năm như vậy, Miêu Nghị tự nhận không có bản lãnh như Dương Khánh, lúc nào cũng có thể ung dung nhàn nhã lợi dụng thủ đoạn quyền mưu giải quyết chuyện. Miêu Nghị đã quen cách thức làm cho lớn chuyện lên, tìm ra sơ hở trong đó, sau đó kịch liệt hạ thủ, giải quyết thống khoái.

Phương thức Dương Khánh giải quyết vấn đề có vẻ âm nhu, phương thức Miêu Nghị giải quyết vấn đề là tương đối kịch liệt.

- Tất cả chớ ồn ào.

Miêu Nghị giao chén trà cho Tuyết nhi, bảo nàng rót một chén khác, quay đầu lại vỗ tay vịn một cái, tạm thời áp chế tranh cãi bên dưới, lắc đầu nói:

- Nếu tạm thời chưa quyết định được vị trí động chủ, vậy hãy tạm gác sang bên. Còn có một Hành Tẩu cùng ba vị Chấp Sự trống chỗ, các ngươi xem ai có thể đảm nhiệm?

Vấn đề này cũng không có gì khác vấn đề trước đó, tình huống có thể tưởng tượng được, lời này vừa nói ra phía dưới lại nhau nhau tranh cãi, ồn ào huyên náo không ai chịu nhường ai.

Tự nhiên người của Kiếm Ly cung muốn đẩy người của Kiếm Ly cung đi lên, Ngọc Nữ tông không chịu nhân nhượng. Chấp Sự Ngự Thú môn cũng muốn vinh thăng lên Hành Tẩu, nhưng không tiện tiến cử mình, lại âm thầm để cho người của Ngự Thú môn cổ võ, mà chính mình liều mạng tranh thủ vì đồng môn chỗ trống ba vị Chấp Sự.


Lại tiếp tục tranh cãi, Miêu Nghị nhận chén trà Tuyết nhi bưng tới, từ từ uống, ung dung lắng nghe, mặc cho mọi người cứ cãi.

Suy đoán từ trước tới nay đại điện nghị sự Trấn Hải sơn chưa từng xuất hiện tình huống ồn ào như vậy, chuyện liên quan đến ích lợi bản thân, không có người nào bằng lòng lui bước, thiếu chút nữa làm cho tung bay nóc nhà.

Cãi vã còn đỡ, đệ tử Kiếm Ly cung, Ngọc Nữ tông, Ngự Thú môn đã quơ tay múa chân, mặt đối mặt gân cổ tranh cãi nước miếng văng tung tóe. Cuối cùng cơ hồ đến mức nhục mạ lẫn nhau, người này mắng người kia kém cỏi bất tài, người kia mắng người nọ là phế vật, mắng đến mức đã xuất hiện xô đẩy va chạm, chỉ còn thiếu động thủ.

Người của Lam Ngọc môn không có tham dự, chỉ thỉnh thoảng nhìn Miêu Nghị ngồi ở trên cao.

Thiên nhi và Tuyết nhi cũng thỉnh thoảng nhìn Miêu Nghị một cái, hai nàng cũng đã nhìn ra, người của ba đại môn phái dám không chút kiêng kỵ tranh cãi tới mức như vậy hiển nhiên là không coi Miêu Nghị ra gì, hai nàng không khỏi lo âu.

Diêm Tu cũng biết đạo lý này, đổi lại làDương Khánh ở chỗ này, đổi lại là Tần Vi Vi ở chỗ này, suy đoán cũng không ai dám lớn tiếng như vậy, nhưng trong đó cũng là vì lý do Miêu Nghị cố ý dung túng để mặc bọn họ.

Miêu Nghị uống xong một chén trà, nhìn đáy chén một chút, thình lình ném xuống đất.

Bốp, chén trà vỡ nát trên đài, Miêu Nghị gương mặt lạnh lùng thình lình đứng lên, mắt lạnh lẽo quét qua mọi người, nói biến sắc mặt liền biến sắc mặt.

Tiếng chén trà vỡ kinh động lòng người, trong đại điện nghị sự nháy mắt yên tĩnh, tất cả ánh mắt tập trung về phía Miêu Nghị, khiến cho mọi người mặt đỏ tới mang tai sửng sốt, tựa hồ cũng ý thức được mình đã làm quá đáng.

Nhưng không có cách nào khác, rõ ràng sơn chủ đang trưng cầu ý của mọi người để ra quyết định. Lúc này không tranh thủ chẳng lẽ muốn đưa mắt nhìn môn phái khác đoạt ích lợi sao?!

Chu Hoàn và Liễu Thiến âm thầm phất phất tay với đồng môn đệ tử bảo họ đứng vào chỗ. Rất nhanh đại điện hỗn loạn đã khôi phục chỉnh tề, chỉ có chén trà Miêu Nghị đập nát vương vãi trên đài cao.

- Cãi nhau không nói, các ngươi còn muốn động thủ ngay trong đại điện nghị sự, trong mắt các ngươi có còn sơn chủ như ta không?!


Miêu Nghị lạnh lùng hỏi:

- Đang muốn giáng cho ta một đòn phủ đầu hạ uy sao?

Trước mắt quyền bổ nhiệm vẫn còn ở trên tay Miêu Nghị, mọi người cũng không tiện làm quá đáng, vội vàng tạ tội:

- Sơn chủ bớt giận.

Miêu Nghị trầm giọng nói:

- Một thời gian trước ta không có ở đây, chuyện của Trấn Hải sơn đã kéo dài một thời gian, Đông Lai động và Trường Thanh động chỉ có vỏ ngoài, không thể kéo dài được nữa.

Phía dưới có người thầm nhủ trong lòng, Đông Lai động chỉ có vỏ ngoài cũng là vì ân oán giữa ngươi và Hùng Khiếu, chọc cho Hùng Khiếu đem binh huyết tẩy, để cho ngươi chạy thoát coi như ngươi mạng lớn. Trường Thanh động càng là chuyện tốt ngươi làm, thiếu chút nữa giết sạch người ở đó, bây giờ còn mặt mũi lên tiếng nói sao? Nếu không phải phủ chủ coi trọng, ngươi dựa vào cái gì ngồi lên vị trí sơn chủ Trấn Hải sơn?!

- Ta nghĩ nhất định là các vị có mặt ở đây không ít người trong lòng nghi ngờ ta dựa vào cái gì ngồi lên vị trí này, người không phục ta chắc chắn không ít.

Miêu Nghị cười lạnh hai tiếng, mặt không lộ vẻ gì nói:

- Chuyện đã qua nhiều ngày như vậy, hẳn đã có không ít người nghe được phong thanh, Hùng Khiếu đã trốn tránh đến Vạn Hưng phủ đối diện làm phủ chủ. Những ngày qua Miêu mỗ bất tài, tự mình đi Vạn Hưng phủ một chuyến, đã tự tay lấy mạng chó phản tặc Hùng Khiếu, đem đầu y trở về trình cho phủ chủ, vị trí sơn chủ này là ta dùng tính mạng đổi lấy. Có công là thưởng, phủ chủ bổ nhiệm, các ngươi không phục cũng vô ích!

Lời này vừa nói ra, mọi người cực kỳ khiếp sợ, Hùng Khiếu đã chết rồi sao!?

Mọi người hết sức nghi ngờ không biết lời Miêu Nghị là thật hay giả, hắn dám đến cảnh nội Vạn Hưng phủ Trấn Bính điện giết Hùng Khiếu?

Nhưng mọi người cũng biết, nếu như nói láo loại chuyện như vậy ngay trước mặt của mọi người, sau này kẻ không xuống đài được chính là Miêu Nghị.

Diêm Tu cũng kinh ngạc, thì ra những ngày qua sơn chủ không có ở đây chính là đi Vạn Hưng phủ giết Hùng Khiếu.

Miêu Nghị chẳng qua là khoe khoang một chút, không cần thiết nói nhảm nhiều lời, nói nhiều cũng không thể toát ra khí tức vương giả chấn nhiếp mọi người. Đối với những người này vẫn nên thực tế một chút, hắn bèn lạnh lùng quét nhìn mọi người một lượt, trầm giọng nói:

- Hôm nay chỗ trống Hành Tẩu, Chấp Sự và các lộ động chủ nhất định phải có kết quả, Chu Hoàn!