Ngọc La Sát liếc mắt nhìn, không tức giận nói:
- Chàng may phúc mới gặp được Sư phụ như vậy, đổi lại là người khác chỉ sợ sớm đã bị đem đi thanh lý môn hộ rồi, chàng còn ở đó mà lý luận.
Bát Giới tâm phiền ý loạn, phất phất tay, không muốn nói nữa, đi lên nhà sàn.
Ngọc La Sát đột nhiên hờ hững nói một câu:
- Chàng vì chuyện của Sư phụ mà phiền lòng, hay là vì chuyện giữa ta và đại ca mà phiền lòng.
Bát Giới dừng chân lại, bỗng nhiên quay lại gần như phát điên hét lên:
- Các người rốt cuộc là muốn như thế nào? Có phải là muốn bức ta đến chế mới cam lòng hay không?
Nói xong hay tay điên cuồng cào trên đầu, hét loạn, bấn loạn, nhảy loạn lên, đem đá ở trên đất đá bay lung tung, ở đó phát tiết lung tung.
Ngọc La Sát che kín lỗ tai của con trai, ở đó cười tủm tỉm nhìn hắn, thực sự là đang cười, hơn nữa còn là nụ cười vui vẻ phát ra từ trong nội tâm. Sau khi Bát Giới chú ý đến, chỉ tay vào cô ta gầm lên:
- Nàng còn cười được sao?
Ngọc La Sát cười tủm tỉm nói:
- Vì sao không cười được, chàng có thể khó xử như vậy, nói rõ trong lòng chàng có ta.
- Nàng...
Bát Giới xông đến chỉ vào mũi cô ta, cuối cùng búng một cái trên đầu cô ta, nói:
- Không thể nói lý!
Lại quay đầu rời đi.
Ngọc La Sát thản nhiên nói:
- Không cần phiền não như vậy, giữa ta và đại ca không có chuyện gì, huynh ấy sẽ không giết ta.
“Ách” Bát Giới lại một lần nữa dừng lại, chậm rãi quay người nhìn cô ta, lại chạy lại, hỏi:
- Nàng dựa vào cái gì mà khẳng định như vậy? Ta nói cho nàng biết, đại ca người đó từ nhỏ đã có một mặt tàn nhẫn, lúc nhỏ còn dám đâm dao vào người mình, một khi đã hạ quyết tâm chuyện gì thì sẽ phải làm, sợ là không có ai ngăn cản được.
- Huynh ấy không phải vẫn chưa hạ quyết tâm sao? Ngọc La Sát cười hờ hững, liếc nhìn đôi mắt đen đang chuyển động của con trai trong lòng mình, nói: - Xem ra chàng vẫn không hiểu đại ca chàng bằng ta rồi, chàng yên tâm đi, chuyện này trong lòng ta đã sớm có ý định rồi, ta tự có cách giải quyết, có điều sợ là chàng phải chịu ủy khuất một chút rồi, phải xem chàng có đồng ý phối hợp hay không?
Bát Giới liên tục gật đầu, nói:
- Chỉ cần nàng có thể giải quyết được chuyện này, ta chắc chắn sẽ phối hợp.
Ngọc La Sát khẽ nhếch miệng trêu tức nói:
- Vậy thì một lời đã định đến lúc đó cũng không được nuốt lời.
Bát Giới cảm thấy có gì đó không đúng lắm, cảnh cáo nói:
- Nàng sẽ không lại muốn bảo ta ở lại đây chứ, ta cảnh cáo nàng, ta có ở lại hay không không có liên quan đến việc đại ca có giết nàng hay không. Ngọc La Sát nói:
- Chàng nghĩ nhiều rồi, sẽ không ảnh hưởng đến chuyện chàng rời đi đâu, cũng không đánh chàng, cũng không mắng chàng, chỉ là muốn chàng sau khi rời đi phối hợp chút chuyện thôi.
Bát Giới kỳ quái hỏi:
- Rốt cuộc nàng có cách gì?
- Chàng đi nói với đại ca, nói trước khi rời đi ta sẽ cho huynh ấy một câu trả lời vừa ý!
Ngọc La Sát ném ra một câu rồi ôm con đi, chính là không nói cho hắn biết.
Bát Giới cũng có chút lo lắng Miêu Nghị sẽ động thủ đánh lén, vội vàng vui vẻ chạy về, đem lời chuyển cho Miêu Nghị.
Trên vách núi trong thung lũng, Miêu Nghị đứng ở dưới mái hiên ven hồ nhìn ra phía xa. Bát Giới giương mắt nhìn hắn.
Trầm mặc rất lâu, Miêu Nghị mới từ từ nói:
- Ta đợi, hi vọng cô ta có thể nói đến là đến!
Nhưng mà vừa đợi liền đợi đến một ngày cuối cùng, đợi đến ngày nàng đó đại trận mất khống chế, cũng không thấy Ngọc La Sát cho ra câu trả lời, người ở đây ngây ngô lâu cũng có kinh nghiệp, biết được vào lúc giữa trưa chính là lúc đại trận nhất thời mất đi khống chế.
Nửa đêm gió lạnh thổi tới, xác nhận Ngọc La Sát vẫn không chạy trốn, ánh nắng ban mai lại hé ra, sau khi Miêu Nghị đi ra từ bên trên sườn núi, đón ánh nắng ban mai chiếu tới, không nhanh không chậm đi về phía ven hồ, đi đến ngoài ngôi nhà gỗ, một tiếng rút kiếm vang lên, đứng ở bên ngoài nhà gỗ.
- Đại ca! Huynh chờ chút nữa đi! Đệ lập tức trở về.
Bát Giới đột nhiên mở cửa chạy ra, dặn dò Miêu Nghị một tiếng, chạy như điên về phía thung lũng.
Ngọc La Sát cùng ôm con chạy ra, chậm rãi đi đến trước mặt Miêu Nghị, cười nói:
- Đại ca đến rồi.
Miêu Nghị nói:
- Cô nói câu trả lời ở đâu?
Ngọc La Sát liếc mắt nhìn bảo kiếm của hắn, mỉm cười nói:
- Nếu như không thể cho huynh một câu trả lời vừa ý, huynh chuẩn bị làm thế nào?
Miêu Nghị nói:
- Cô bụng dạ khó lường, không tiếc sinh con để bảo vệ tính mạng, nếu không thể cho ta một câu trả lời vừa ý, ta không thể nào để cô sống sót rời đi được.
Ngọc La Sát vẫn mỉm cười như cũ nói:
- Muội vì sinh mạng này có gì sai sao? Huynh giết muội rồi, tương lai sau này làm sao đối diện được với Bát Giới và đứa trẻ này?
Miêu Nghị nói:
- Lấy cái này ra uy hiếp ta cũng vô dụng, ta đã tận tình tận nghĩa rồi, nể tình Bát Giới và đứa trẻ này, ta không chiếm tiện nghi của cô, ta và cô quyết đấu một trận công bằng, hoặc là cô chết, hoặc là ta chết, cô chết rồi, ta sẽ chăm sóc cho đứa trẻ này thật tốt.
Ngọc La Sát gật đầu, nói:
- Đại ca quả nhiên là suy nghĩ chu đáo, muội muốn hỏi một câu, nếu như muội gả cho Bát Giới, huynh có đồng ý không?
Miêu Nghị dứt khoát trả lời: ;
- Không! Trừ phi ta chết! Danh tiếng của cô như thế nào, cũng không cần ta nói thêm, gánh nặng đó bất kể là Bát Giới hay là đứa trẻ này, tương lai cũng không gánh nổi, đặc biệt là đứa bé, cô đừng hại bọn họ.
Trên mặt Ngọc La Sát lộ ra một tia cười thảm, nói:
- Quả nhiên là như vậy, vì sao nam nhân các người có thể có vô sô nữ nhân, mà nữ nhân thì lại không được?
Miêu Nghị liếc mắt nhìn đứa trẻ trong lòng cô ta, bình tĩnh nói:
- Vì nam nhân có thể cùng lúc sinh con với nhiều nữ nhân, nữ nhân lại không thể cùng lúc vì nhiều nam nhân mà sinh con.