Ngọc La Sát mở mắt, đôi mắt đẫm lệ nhìn Bát Giới đã ngã sõng soài trên mặt đất, lại nhìn về phía Miêu Nghị, dường như không ngời đến là Miêu Nghị sẽ ngăn cản Bát Giới.
- Việc này ta làm chủ rồi, nếu như cô muốn, thì sinh đứa bé này ra đi!
Miêu Nghị rất là bất đắc dĩ thống khổ lắc đầu, hắn tin rằng phụ mẫu của Bát Giới ở trên trời có linh cũng muốn giữ lại cốt nhục trong bụng của Ngọc La Sát, Bát Giới tên khốn kiếp đó có thể làm loạn, nhưng hắn cũng không có cách nào nhìn Bát Giới làm loạn trong tình cảnh này.
Ngọc La Sát thật sự không ngờ được Miêu Nghị sẽ nói ra những lời như vậy, hắn cho rằng Bát Giới không cần đứa bé này áp lực lớn nhất chính là trên người Miêu Nghị, chỉ cần Miêu Nghị đồng ý, như vậy tất cả đều không thành vấn đề nữa, cô ta có chút kích động, hỏi:
- Ngươi thực sự muốn để ta sinh đứa bé này ư?
Miêu Nghị ngửa mặt lên trời, thở dài nói:
- Bất kể cô có phải là có tâm hay không, có câu cô nói không sai, xảy ra chuyện như vậy ta cũng có trách nhiệm, cô là ta đưa đến tinh cầu này, nếu như không phải ta không tận lực quản lý lão nhị, cũng sẽ không có chuyện như vậy. Ta nghĩ phụ mẫu của hắn ở trên tròi có linh cũng sẽ hi vọng cô sinh đứa trẻ này ra.
Ngọc La Sát nhìn Bát Giới, nói:
- Nếu như hắn không muốn, ngươi cảm thấy có ý nghĩ như vậy sao?
- Thái độ của tên khốn này không quan trọng, ta đã có tư cách quản giáo hắn, việc của hắn ta cũng có tư cách làm chủ.
Miêu Nghị nghiến răng nghiến lợi nói một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bụng của cô ta, nói tiếp:
- Có điều ta muốn cảnh cáo cô một câu, chuyện giữa chúng ta là chuyện giữa chúng ta, không liên quan gì đến đứa trẻ này, cô cũng đừng mơ tưởng lấy đứa trẻ này ra để uy hiếp ta, sau khi sinh đứa trẻ này, chuyện giữa chúng ta nên giải quyết như thế nào thì vẫn giải quyết như thế ấy, cho nên đứa trẻ này có muốn sinh ra hay không, cô tự mình xem mà làm, ta không miễn cưỡng cô!
Ngọc La Sát cắn răng nói:
- Chỉ cần hắn muốn, ta sẽ sinh ra!
Miêu Nghị dùng lực gật đầu, đưa tay tương thỉnh.
- Cô quay về trước đi, việc còn lại ta sẽ sắp xếp, không cần cô bận tâm!
Ngọc La Sát im lặng, hơi khom người, khẽ lên tiếng nói một câu “cảm ơn”, từ khi cùng Miêu Nghị ngươi sống ta chết đến nay, vẫn là lần đầu tiên cô ta nói ra câu này với Miêu Nghị.
Lúc nói câu này bất giác sờ xuống bụng mình, dường như đang thay đứa bé trong bụng của mình cảm ơn Miêu Nghị bởi vì Miêu Nghị đã giữ lại đứa trẻ này.
Nói xong quay người rời đi, thân hình rõ ràng có chút cô độc, đưa lưng về phía hai huynh đệ họ, trên mặt cũng tràn đầy vẻ cô đơn.
Việc đã nằm trong ý liệu của cô ta, lại vượt ra ngoài ý liệu của cô ta, từ lần đầu tiên phát sinh quan hệ với Bát Giới, cô ta đã nghĩ đến việc có khả năng sẽ mang bầu này, bởi vì cô ta không có cách nào thi pháp tránh cho chuyện như vậy phát sinh.
Nếu nói cô ta không có chút mưu đồ nào, đó là giả.
Lần đầu tiên lúc cô ta phát sinh quan hệ với Bát Giới bị Bát Giới đưa về, lúc cô ta kéo cánh tanh của Bát Giới, kết quả Bát Giới lại tránh né cô ta, giống như tránh rắn rết, cô la liền biết Bát Giới đối với cô ta chỉ là muốn chơi bời. Lúc đó trong lòng cô ta tràn ngập đau xót. Bởi vì cô ta phát hiện ra Bát giới nói là lần đầu tiên nhìn thấy liền coi trọng cô ta là đang lừa cô ta, nhưng cô ta lại biết bản thân mình đã động chân tình với Bát Giới rồi.
Cô ta nói với Bát Giới:
- Đại ca ngươi là người rất giỏi, hắn có thể đi đến ngày hôm nay thật sự rất không dễ dàng, xem ra, hắn đối với ngươi thật sự rất tốt.
Lúc đó Bát Giới không biết cô ta nói lời này là có ý gì, trong lòng cô ta lại rõ như gương, cô ta đang ám chỉ Miêu Nghị không thể nào chịu mạo hiểm lớn như vậy mà bỏ qua cho cô ta, bởi vì Miêu Nghị không thể nào để cô ta uy hiếp đến Bát Giới, mà Bát Giới đối với cô ta cũng không phải là thật tâm, lúc đó cô ta đã dự liệu được, một khi Miêu Nghị muốn diệt trừ cô ta, Bát Giới có thể sẽ không ngăn cản.
Cô ta hiểu rất rõ, nếu như có thể mang thai một đứa con có thể chính là cơ hội sống duy nhất của cô ta, chỉ cần dùng đứa con này kiềm chế Bát Giới, chỉ cần Bát Giới xem trọng đứa con này mà bảo vệ cô ta, có Bát Giới liều mạng ngăn cản, Miêu Nghị cũng có thể bỏ qua cho cô ta.
Thế nhưng, đứa trẻ này cũng không đơn thuần là công cụ lợi dụng của cô ta, cô ta cũng rất muốn có kết tinh tình yêu này, muốn đứa trẻ này và cô còn sống cũng không sai.
Thế nhưng khiến cô ta vạn lần không ngờ được là, đứa trẻ trong bụng cô ta một chút cũng không thể khống chế được Bát Giới, kết quả lại khống chế được Miêu Nghị, lấy phương thức cô ta không ngờ đến để cô ta tránh được một kiếp này.
Thế nhưng cô ta thực sự không oán trách Bát Giới một chút nào, cô ta biết tùy tiện thay một nam nhân bình thường khác cũng không quá có thể thật lòng yêu thích cô ta, với quan điểm phổ thể bình thường mà nói, theo như Miêu Nghị nói, cô ta thật sự quá dơ bẩn, mà cô ta lại là nữ nhân đầu tiên của Bát Giới.
Lúc mang thai đứa trẻ này cô ta không muốn lừa gạt Bát Giới, cho nên cô ta nói không muốn trở về làm Ngọc Diện Phật gì đó nữa, muốn ở đây cùng Bát Giới làm một cặp phu thê, nhưng thái độ của Bát Giới khiến cô ta rất thất vọng.
Sau khi Ngọc La Sát rời đi, Miêu Nghị cầm kiếm suy tư rất lâu, hắn đang suy nghĩ xem nên làm như thế nào?
Cuối cùng, hắn kéo Bát Giới đang nằm trên mặt đất giả chết đứng lên, một đường kéo trở về trong thung lũng, kéo đến bên ngoài chùa, lại trực tiếp đá Bát Giới ngã sõng soài trên mặt đất.
Hình dạng thê thảm của Bát Giới khiến cho Thất Giới đại sư và Huyết Yêu cả kinh, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Yêu Tăng Nam Ba cũng hiếu kỳ xuất hiện ở cửa chùa trừng đôi hỏa nhãn nhìn.
Miêu Nghị ném Bát Giới xuống bước nhanh đến mức tường chùa, xoay bảo kiếm điên cuồng đập.
“A…”
Tiếng chuông nổ vang, Yêu Tăng Nam Ba lảo đảo ôm đầu kêu thảm thiết, hắn ta không biết bản thân mình đã trêu ghẹo ai, lại một lần nữa hóa đá ngã xuống đất.
Miêu Nghị thu lại bảo kiếm quay đầu chắp tay nói:
- Đại sư, Bát Hối, các người đi cùng ta một chuyến, có chuyện quan trọng muốn thương lượng.
Lúc bước nhanh đến bên cạnh Bát Giới, lại chỉ vào Bát Giới quát:
- Bắt đầu từ hôm nay trở đi, thành thực ở chỗ này cho ta, dám đi một bước, ta chém đứt chân đệ!
Hắn muốn đề phòng Bát Giới hạ độc thủ với đứa bé trong bụng Ngọc La Sát.