Bát Giới đẩy hai tay cô ta ra, cười gượng gạo, nói:
- Ta không sao, chỉ là hao tốn chút tinh lực, làm chú đồ mới cho nàng xem.
Ngọc La Sát hiếu kỳ hỏi:
- Đồ gì?
Bát Giới có chút chột dạ, ánh mắt né tránh ánh mắt của cô ta, nói:
- Nàng đi theo ta là sẽ biết, không xa, một lát có thể nhìn thấy rồi.
Nói xong liền quay người đi.
Ngọc La Sát ngẩn ra, ánh mắt lóe lên, dường như hiểu được cái gì đó, ngẩn ngơ nhìn bóng lưng hắn, lại chậm rãi quay lại nhìn về phía căn nhà Bát Giới làm cho cô ta, đây chính là nhà của cô ta, ở đây trải qua quãng thời gian không buồn không lo mà lại hạnh phúc, trong ánh mắt tràn đầy sự luyến tiếc không nỡ, dường như lần này đi sẽ không quay trở về được nữa.
- Đi thôi!
Bát Giới quay đầu lại nhìn, phát hiện ra Ngọc La Sát vẫn đứng nguyên tại chỗ, lên tiếng thúc giục.
Ngọc La Sát cũng gạt bỏ một tia gượng gạo, mỉm cười, sải bước đi theo.
Trên con đường này, hai người không ai lên tiếng, Bát Giới cúi đầu đi đằng trước, Ngọc La Sát ánh mắt bối rối nhìn bóng lưng hắn, không xa không gần đi theo phía sau.
Hai người lên đường đi vào trong sơn cốc, Ngọc La Sát quay đầu hai bên đánh giá sơn cốc trơ trọi này, đột nhiên Bát Giới dừng lại trong sơn cốc, cô ta cũng dừng lại ở phía sau.
Bát Giới quay đầu cười nói:
- Nàng ở đây đợi một chút, ta lập tức quay về.
Hắn vừa mới quay đầu đi được mấy bước, chợt nghe phía sau Ngọc La Sát la lớn:
- Bát Giới!
Bát Giới quay người lại, nở nụ cười trấn an nói:
- Rất nhanh sẽ quay lại.
Gương mặt Ngọc La Sát hiện lên ý cười nhàn nhạt, hỏi:
- Chàng không hối hận chứ?
Bát Giới biết cô ta đang hỏi cái gì, hỏi hắn ở bên cô ta có hôi hận không? Hắn lắc đầu một cái, tỏ ý không hối hận.
Nụ cười nhà nhạt trên mặt Ngọc La Sát cũng từ từ rực rỡ, trong mắt mơ hồ hiện lên nước mắt lấp lánh.
Bát Giới không có cách nào đối diện với cô ta, quay người rời đi. Vẻ mặt chán nản đi về phía trước, hai tay từ từ từ chắp lại trước ngực.
Một cổ mùi tanh của dã thú như có như không bay vào trong sơn cốc, tiến về phía sơn cốc, Miêu Nghị tay cầm bảo kiếm hiện thân, sau người có một đàn dã lang đi theo, mà Bát Giới đang đi về phía trước, cũng xuất hiện một đàn dã lang, hai người chặn đường mà tới.
Ngọc La Sát trước sau nhìn một cái, quay người đối diện với Miêu Nghị đang bước tới, dường như tất cả đều nằm trong ý liệu của cô ta, thần tình bình tĩnh dị thường, ngữ khí cũng vô cùng bình tĩnh, nói:
- Bát Giới, chàng biết mấy tháng nay vì sao không cho chàng gặp ta không?
Cô ta lấy hàn động thực tế để cho ra đáp án, một tay nhẹ nhàng ấn vào giữa ngực bụng, gỡ tăng bào rộng lớn xuống, lộ ra phần bụng dưới hơi nhô cao.
Miêu Nghị cầm kiếm bước tới sát khí đằng đằng lập tức há hốc miệng đứng ngây ngốc tại chỗ, hai mắt con ngươi suýt chút nữa lòi ra ngoài, gắt gao nhìn chằm chằm cái bụng nhô ra đó của Ngọc La Sát, kết hợp với lời của Ngọc La Sát, không khó đoán ra được cái bụng nhô ra đó là có chuyện gì.
Ngọc La Sát lại quay người, tiếp tục đi về phía Bát Giới đang quay lưng với mình, nói:
- Chàng đưa ta đi, nói là có thứ mới mẻ muốn cho ta xem, cho nên ta cũng mang theo đồ đến cho chàng xem. Bát Giới, lẽ nào chàng không muốn nhìn một cái sao? Chàng không nhìn, sẽ hối hận cả đời!
Bát Giới chắp tay quay đầu lại nhìn, nhìn thấy bấm vào cái bụng đang nhô lên, lập tức như bị sét đánh, cả người đứng nguyên tại chỗ, thực sự trợn tròn mắt.
Lần này hắn rốt cuộc đã hiểu rõ vì sao mấy tháng nay Ngọc La Sát không cho hắn động vào cô ta, bằng không chân tướng của cái bụng này làm sao che giấu được. Hắn đột nhiên nhớ tới lời của Ngọc La Sát lần đó, nói không muốn trở về làm Ngọc Diện Phật, muốn ở đây làm phu thê với hắn.
Ngọc La Sát lại quay người nhìn Miêu Nghị, bình tĩnh nói:
- Luận huyết nhục võ dũng, ta không phải là đối thủ của ngươi, đặc biệt là ở trong hoàn cảnh này, huống chi ta lại đang có thai, căn bản không có cách nào động thủ với ngươi, động thủ cũng chỉ là một con đường chết. Ngưu Hữu Đức, muốn chém muốn giết gì cứ tự nhiên, ta sẽ không đánh trả.
Miêu Nghị hồi lại tinh thần từ trong chấn kinh, cười lạnh nói:
- Bớt bộ dạng này đi, nhị đệ ta bị sư phụ hắn tỏa dương rồi, căn bản không thể nào phát sinh chuyện bừa bãi gì với ngươi được!
Ngọc La Sát trầm tĩnh nghiêng mắt nhìn, khí thế của Ngọc Diện Phật trong chớp mặt lại nổi lên, hờ hững nói:
- Ta và nhị đệ của ngươi có xảy ra chuyện gì hay không, người trong cuộc là biết rõ nhất, vì sao ngươi không đi hỏi nhị đệ của mình xem?
Ánh mắt Miêu Nghị bức tới Bát Giới ở đầu bên kia, tức giận nói:
- Lão nhị, nói cho ta biết, đứa con trong bụng của cô ta không phải là của đệ!
Hắn thực sự dối gạt bản thân mình, dùng cái mông cũng có thể nghĩ được, không phải là của Bát Giới còn có thể là của ai nữa, ở đây chỉ có ba người đàn ông, hắn chưa từng phát sinh quan hệ gì với Ngọc La Sát bản thân hắn còn không biết sao, còn Thất Giới đại sư cũng không thể nào làm loạn với Ngọc La Sát, nhưng hắn vẫn mơ hồ ôm một tia hi vọng, nói không chừng là Thất Giới đại sư phá giới, mọi việc đều có khả năng xảy ra.
Bát Giới ngây ngốc nhìn, sau khi phục hồi lại tinh thần, cả kinh kêu lên:
- Sao lại như thế này?
Ngọc La Sát nghiêng đầu liếc nhìn, nói:
- Chàng nói xem vì sao lại như vậy? Bây giờ ta không có cách nào khống chế pháp lực, có vài thứ chỉ có thể thuận theo tự nhiên mà thôi, lúc chàng vui vẻ khoái hoạt trên người ta chắc hẳn phải nghĩ đến chuyện này sớm muộn cũng sẽ xảy ra chứ, lúc này lại kinh ngạc có phải là có chút quá hay không?
Bát Giới ngây ra như phổng đứng nguyên tại chỗ, hai vành mắt thâm đen, vẻ mặt tan vỡ. Miêu Nghị đột nhiên cử động, cầm kiếm bước nhanh lên.
Ngọc La Sát liếc mắt, nâng cổ lên, đưa cổ đợi giết, nhắm hai mắt lại yên lặng đứng đó bất động.
Miêu Nghị xông tới vung kiếm gác trên cổ cô ta, bắt được cô tay của cô ta, bắt mạch cho cô ta.
Hắn vẫn còn đang hoài nghi cái bụng này của Ngọc La Sát có phải là giả hay không, cho dù Bát Giới và cô ta phát sinh cái gì đường đường là Ngọc Diện Phật làm sao có thể nguyện ý sinh con cho Bát Giới chứ.
Như mà kết quả bắt mạch lại khiến Miêu Nghị rất tan vỡ, cái bụng đó thật đến mức không thể nào thật hơn nữa, bảo kiếm lập tức từ trên cổ Ngọc La Sát rơi xuống, vẻ mặt Miêu Nghị nổi giận trực tiếp xông đến chỗ Bát Giới.