- Tin ngươi được mới lạ.
Ngọc La Sát khinh bỉ nói một câu, cố gắng chống đỡ thân thể, mở lớn hai mắt nói:
- Vậy ngươi nói lần đầu tiên nhìn thấy ta đã thích là thật sao?
Bát Giới ha hả cười nói:
- Ta lúc này rất mệt cũng là thật đấy, ngươi có thể thừa cơ giết ta.
Ngọc La Sát nghe thấy hắn cố ý lảng tránh vấn đề này. Nàng cúi đầu, môi anh đào từng chút rơi trên lồng ngực hắn. Nàng bò người lên thân Bát Giới, mái tóc dài vắt sang một bên. Đối diện với đôi mắt của Bát Giới một hồi, lại hôn thật sâu lên khóe môi Bát Giới, cuối cùng rúc đầu vào vai hắn, vành tai và tóc mai cùng chạm vào nhau, nỉ non một tiếng:
- Tối nay đẹp quá.
Bát Giới vòng hai tay ra sau lưng nàng hỏi:
- Ngươi không muốn hỏi quan hệ của ta và Ngưu Hữu Đức sao?
- Không hỏi!
Ngọc La Sát gần như nói mớ lắc đầu nói.
- Tối nay, không hỏi chuyện cũ, nhân quả trước kia, sáng nay có rượu sáng nay say, mặc kệ ngày mai chân trời xa xăm, đều ghi lại sáng nay. Mặc kệ về sau ta và ngươi thế nào, ta hy vọng ngươi vĩnh viễn nhớ kĩ hôm nay, ta là nữ nhân đầu tiên của ngươi, ta hy vọng ngươi nhớ kỳ thời điểm tốt đẹp hôm nay.
- Vừa rồi chúng ta làm đúng là hoan hỉ thiền La Sát Môn của ngươi sao?
- Đồ ngốc! Ta không thể thi triển pháp lực, làm sao có thể thi triển hoan hỉ thiền? Tương lai nếu như còn cơ hội, ta sẽ cho ngươi toại nguyện.
Sau khi sắc trời vừa sáng, hai người khoác lên quần áo ướt nhẹp, cưỡi ngựa rời đi.
Chỉ là lúc này Ngọc La Sát ngồi ở phía sau, hai tay ôm chặt eo Bát Giới, cả người buông lỏng dán chặt lên tấm lưng rộng của hắn. Biểu cảm rõ ràng đã trở nên nhu hòa, ánh mắt đã mất đi sực phức tạp trở nên sạch sẽ lộ rõ nội tâm tĩnh lặng.
Ngựa chậm rãi thả bộ đi trong núi rừng, lần nữa hội hợp với bầy ngựa đang đứng đợi.
Con ngựa chở Bát Giới và Ngọc La Sát đi đầu, rong ruổi trong gió, y phục trên thân hai người không bao lâu liền khô, hai bộ tông bào giữa trời đất mênh mông không ngừng phiêu đãng, mái tóc dài của Ngọc La Sát tung bay trong gió.
Bầy ngựa rong ruổi lướt qua thảo nguyên, vượt qua sông suối, lại chạy như bay trên cánh đồng hoang vu, cuối cùng leo lên một mô đất thì dừng lại. Bát Giới phóng tầm mắt nhìn về phía xa:
- Phía trước chính là hẻm núi rồi, ta không nên cùng ngươi ngồi chung một con ngựa như vậy trở về. Bằng không đại ca ta sẽ rất tức giận, ta và ngươi hay là đi bộ trở về đi.
Ngọc La Sát dán chặt kհսôn mặt lên lưng hắn, bàn tay ôm chặt eo hắn lười biếng “ừ” một tiếng.
Bát Giới lại nói:
- Sau khi gặp đại ca ta, ngươi cái gì cũng không cần nói, ta sẽ ngăn hắn lại. Thế nhưng ngươi nhớ kỹ, về sau đừng làm đại ca ta tức giận.
Ngọc La Sát lộ ý cười, lời nói này làm lòng nàng vô cùng hạnh phúc, lại nhẹ nhàng “ừ” thêm một tiếng.
Bát Giới vỗ vỗ chân nàng:
- Xuống ngựa.
Ngọc La Sát ngẩng đầu nhìn đám mây trắng trên bầu trời, lại nhìn một chút lối trăng sao vẫn chưa biến mất, hỏi:
- Ta muốn ngươi cùng ta ngắm mặt trời mọc rồi mới trở về, được không?
Bát Giới nhìn về phía chân trời không lên tiếng, chỉ là bất động đồng nghĩa với việc đồng ý.
Ngọc La Sát lại từ từ dán mắt mình lên lưng hắn, sắc trời hừng sáng, gió mát thổi nhẹ mái tóc nàng bay. Hai người cư như vậy ngồi trên ngựa lẳng lặng chờ mặt trời lên cao. Bầy ngựa đứng xung quanh thỉnh thoảng lại hí lên tiếng lưỡng lự, một khắc này ở trong trời đất đúng là duy mỹ.
Khi phía chân trời những ngôi sao tỏa sáng, những ánh sao sáng lạn bao phủ khắp ngân hà, cũng làm cho hết thảy sinh linh đều cảm thấy mình thật nhỏ bé. Có thể phi thiên độn địa thì sao chứ? Lớn thì cuối cùng vẫn lớn, nhỏ cuối cùng vẫn nhỏ, không ai có thể so sánh được với vũ trụ vĩnh hằng này, trong vũ trụ bao la tất cả chỉ như hạt bụi nhỏ bé.
Màu vàng óng ánh phủ lên thân hai người đang cưỡi ngựa. Mái tóc xanh của Ngọc La Sát tung bay trong gió cũng óng ánh vàng. Cả hai người cùng một chỗ, cùng nhìn về một hướng thưởng thức sự mênh mông, cảnh tượng xinh đẹp ầm ầm dậy sóng. Ngọc La Sát nhìn ánh sáng này lộ ra dáng vẻ lưu luyến.
Mặt trời tỏa nắng, đám ngựa ù ù lao nhanh rời đi, cả hai người kề vai đi xuống núi, cuối cùng đặt chân lên khu vực thảo nguyên cạnh hẻm núi.
Khoảng cách đến hẻm núi ngày càng gần, đột nhiên Ngọc La Sát cười nói:
- Ngươi đã từng nghĩ đến chưa?
Bát Giới đầu đầy sương mù hỏi:
- Nghĩ đến cái gì?
Ngọc La Sát nghiêng đầu nhìn hắn, cười rộ để lộ hàm răng trắng đều.
- Chẳng lẽ ngươi chưa từng nghĩ đến sao? Từ lúc chúng ta gặp mặt đên bây giờ vẫn chưa đến hai ngày.
Bát Giới lại mờ mịt hỏi:
- Vậy thì thế nào?
- Thật sự là một tên ngốc.
Ngọc La Sát dí dỏm trừng mắt với hắn nói:
- Ngươi bị giam cầm ở chỗ này nhiều năm như vậy có phải là luôn đợi ta đến hay không?
Bát Giới chắp tay trước ngực nói:
- A di đà phật, ngươi quá tự luyên rồi.
- Ha ha.
Ngọc La Sát cười rộ lên, tiếng cười như tiếng chuông bạc vậy, đột nhiên hay tay mở rộng nhìn về phía hẻm núi, giống như muốn dũng cảm đối mặt với hết thảy.
Nhưng mà sự thật rất tàn khốc, đột nhiên nàng ngừng bặt, cũng không cười được nữa. Nàng mơ hồ nhìn thấy một người đàn ông hai tay ôm kiếm sừng sững đứng trên một gò đất, hắn không phải là Miêu nghị thì còn có thể là ai.
Miêu Nghị xuất hiện kéo nàng từ giấc mộng về với thực tế. Bát Giới sau khi đi đến cạnh nàng cũng có thể thấy rõ hình dáng của Miêu Nghị đứng trên gò đất. Bỗng hắn thấy có chút hổ thẹn, gãi gãi đầu trọc:
- Không lẽ đại ca đứng đây đợi ta cả đêm sao.
Hắn đoán chừng mười phần là như vậy rồi.
Ngọc La Sát trầm mặc một chút đột nhiên hỏi:
- Ta và đại ca ngươi đánh nhau, ngươi giúp đỡ bên nào?
- Giúp đỡ cái rắm! Ngươi nhớ kỹ phải nghe lời ta là được, đại ca ta, ta tức có biện pháp đối phó, trước tiên ngươi ở chỗ này chờ ta, lúc nào ta cho ngươi qua rồi hãy qua.
Bát Giới nghiêng đầu dặn dò nàng mấy câu. Sau đó đi nhanh về phía trước.