Không thể thứ gì cũng đưa tới trước mặt Dương Khánh, tự nhiên phải kiểm tra trước một chút, vạn nhất có nguy hiểm gì đó thì sao…
Thanh Cúc mở ra nhìn, quả nhiên trong hộp đựng một cái đầu người, là đầu của ai rất dễ phân biệt, đồ đặt ở trong nhẫn trữ vật không dễ dàng biến chất hư hại được.
Thanh Cúc khẽ thi pháp, đầu trong hộp bay lên, sau đó đưa mắt nhìn Dương Khánh. Không phải là đầu Hùng Khiếu còn có thể là của ai, mọi người tại chỗ đều không xa lạ gì đối với Hùng Khiếu.
Dương Khánh từ từ đứng lên, nheo mắt nhìn chằm chằm nhìn một hồi, sau khi xác nhận không thể nghi ngờ nhắm mắt gật đầu một cái, Thanh Cúc lại thu hồi đầu vào trong hộp.
- Sớm biết có hôm nay, sao trước đây còn làm như vậy…
Dương Khánh buông tiếng thở dài, cũng không biết lời này là nói cho ai, trong giọng nói có thể nghe được nỗi bất đắc dĩ, không giống như là làm giả. Dù sao Hùng Khiếu cũng đi theo y nhiều năm, nói không có cảm xúc là không thể nào.
Mở mắt nhìn về phía Miêu Nghị, trong mắt Dương Khánh lóe lên vẻ ngạc nhiên, y tưởng rằng Miêu Nghị còn đang chỉnh đốn Trấn Hải sơn, bất kể người nào nhậm chức chuyện đầu tiên chắc chắn cũng là chuyện này. Không ngờ rằng chỉ mới vài ngày, Miêu Nghị đã nhanh chóng lấy được đầu Hùng Khiếu mang tới, tốc độ này... Y bèn hỏi:
- Ngươi làm thế nào mà đắc thủ dễ dàng mau chóng như thế?
- Không dám nói là dễ dàng, suýt chút nữa đã mất mạng, chỉ là nhờ may mắn…
Miêu Nghị cười khổ một tiếng, dâng lên một miếng ngọc điệp.
Dương Khánh đón lấy xem thử, chỉ thấy bên trong kể lại chuyện đã trải qua, bắt đầu từ khi Miêu Nghị lĩnh mệnh, sau đó lập tức liên lạc với Lam Ngọc môn dùng ích lợi mời hai mươi tên tu sĩ Thanh Liên tương trợ, có thể nói là lập tức chạy tới Vạn Hưng phủ, sau đó kể rõ kinh hiểm trải qua trong đó.
Dương Khánh tra xét nội dung ngọc điệp thỉnh thoảng liếc mắt nhìn Miêu Nghị, thầm cảm thấy hắn dùng danh sách bồi thường kia vô cùng xảo diệu, dẫn bất quá mấy người cũng dám trực tiếp tìm tới Hùng Khiếu khiến cho y mắc bẫy, thật sự là lớn gan. Phải biết chỉ cần có chút sai lầm sẽ lập tức mất mạng, lòng can đảm này khiến cho Dương Khánh phải ngấm ngầm khen ngợi.
Nhất là thời điểm bị thật nhiều nhân mã Hùng Khiếu vây khốn, Dương Khánh thấy vậy cũng sợ hết hồn hết vía, thầm nghĩ may mà không đáp ứng hôn sự tiểu tử này và Vi Vi, nếu chỉ sợ là không mình phải thường xuyên lo lắng đề phòng.
Bất quá nói đi thì nói lại, nếu không có can đảm mạo hiểm như vậy, chỉ sợ đầu Hùng Khiếu sẽ không xuất hiện ở nơi này, kéo dài tới sau này chỉ sợ càng khó đắc thủ hơn.
Xem tới chỗ bọn Miêu Nghị chạy thoát khỏi tu sĩ Hồng Liên Trấn Bính điện đuổi giết, nội dung bên trong đến đây cũng chấm dứt rồi, Dương Khánh đặt ngọc điệp xuống thở ra một hơi, nói:
- Quả thật là may mắn! Vậy danh sách bồi thường kia là chuyện gì vậy?
Miêu Nghị trong lòng cẩn thận, ngoài mặt nhẹ nhàng nói:
- Năm đó sau khi Quy Nghĩa sơn tập kích Đông Lai động, thuộc hạ nuốt không trôi cục tức này, hàng năm đều phái người đưa lên một phần danh sách bồi thường, thuần túy là ôm may mắn, hy vọng đối phương có thể bồi thường được bao nhiêu hay bấy nhiêu. Ai ngờ đối phương không hề bồi thường chút nào, rốt cục lần này phát sinh tác dụng.
Dương Khánh cười nói:
- Hùng Khiếu là lão oan gia của ngươi, lần này coi như là ngươi đã giải quyết mối lo về sau.
- Vẫn là may mắn, nếu không phải các đạo nhân mã Vạn Hưng phủ không phục Hùng Khiếu, không nghe Hùng Khiếu điều khiển, chỉ sợ kẻ bị cắt lấy đầu chính là thuộc hạ.
Miêu Nghị cũng không dám thừa nhận mình lợi hại, nói mình dễ dàng giết chết một vị phủ chủ khác như thế nào ở trước mặt phủ chủ cũng không phải là chuyện gì tốt.
Dương Khánh liếc hắn một cái, hỏi:
- Xem ra quan hệ ngươi và Lam Ngọc môn không tệ, hai mươi tên tu sĩ Thanh Liên nói mượn là mượn được ngay, chẳng lẽ ngươi không biết ân oán giữa ta và Lam Ngọc môn?
Lời này có hơi bất mãn, Thanh Mai bên cạnh nghe mặt không lộ vẻ gì, trong mắt Thanh Cúc thoáng qua vẻ lo lắng.
- Tu sĩ Thanh Liên Lam Ngọc môn trải qua mấy lần tổn thất, đã hao tổn gần hết, hai mươi người này cơ hồ là toàn bộ Lam Ngọc môn.
Miêu Nghị bày tỏ Lam Ngọc môn đã không có cách nào hình thành uy hiếp.
Tự nhiên Dương Khánh rõ ràng nội tình Lam Ngọc môn, vuốt cằm nói:
- Ngươi chuẩn bị an trí những người này thế nào?
- Dĩ nhiên là luận công ban thưởng, trở về thuộc hạ sẽ cho bọn họ vào vị trí động chủ.
Miêu Nghị đáp thẳng.
Dương Khánh không khỏi mỉm cười, hỏi:
- Hôm nay phần lớn các lộ động chủ Trấn Hải sơn dường như cũng là người của ba đại môn phái, ngươi không sợ bọn họ có ý kiến sao?
- Thuộc hạ cũng không có cách nào, muốn tru diệt Hùng Khiếu, những người Trấn Hải sơn không có năng lực đó, thuộc hạ không thể làm gì khác hơn là đi cầu Lam Ngọc môn, Lam Ngọc môn người ta cũng không thể nào cho thuộc hạ mượn người mà không cần ích lợi thù lao…
Miêu Nghị cười khổ một tiếng, móc ra một phần ngọc điệp hai tay dâng lên.
Dương Khánh nhận lấy mở ra xem, chính là tên hai mươi đệ tử Lam Ngọc môn muốn thu vào danh sách quan phương, còn một người khác là thỉnh cầu giải trừ tiên tịch, ngọc điệp trước đó đã nói, tên La Song Phi này đã chết trong tay tên cao thủ Hồng Liên kia.
Dương Khánh cũng không nhiều lời, phê chuẩn tại chỗ, sau đó lại nhắc nhở:
- Từ đây tới Tinh Tú Hải Kham Loạn hội còn có mấy năm, ngươi phải sớm chuẩn bị. Đến lúc đó các đại môn phái cũng phải phái người tham gia, nếu làm tốt quan hệ với bọn họ, tới Tinh Tú Hải cũng sẽ là một trợ lực không nhỏ cho ngươi.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Miêu Nghị đáp ứng.
- Lần này ngươi có công tru diệt phản tặc, đáng được thưởng!
Dương Khánh quay đầu lại nhìn về phía Thanh Mai âm thầm truyền âm.
Thanh Mai tiến lên, lấy ra từ bên trong nhẫn trữ vật một trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm thưởng cho Miêu Nghị. Đối với một phủ mà nói, một lần ban thưởng trên trăm viên Nguyện Lực Châu có thể nói là trọng thưởng, chỉ vì lần này tru diệt phản tặc công lao không nhỏ, Miêu Nghị lãnh thưởng cảm tạ.
Hai người lại nói sang những chuyện khác, sau đó Miêu Nghị cáo từ.
Mà Dương Khánh cũng tiện tay đem tấu báo Miêu Nghị đi Vạn Hưng phủ chém chết Hùng Khiếu cho Thanh Mai cùng Thanh Cúc xem qua, hỏi hai người có ý kiến với chuyện này gì không.
Thanh Cúc xem qua khen ngợi:
- Có dũng có mưu.
- Có dũng có mưu nhưng lại cấu kết với Lam Ngọc môn, vậy cũng không phải là chuyện tốt!
Thanh Mai nhàn nhạt nói một câu.
Thanh Cúc cả kinh, quay đầu lại hỏi:
- Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ nghi ngờ Miêu Nghị mưu đồ bất chính?!
Dương Khánh nói tiếp:
- Ta vẫn rất thưởng thức tiểu tử kia, ít nhất làm việc rất nỗ lực, từ trước tới nay chưa từng làm cho ta thất vọng. Ta cần thủ hạ như vậy, ta không hy vọng hắn đi tới mức như Hùng Khiếu, cho nên Lam Ngọc môn nên biến mất.
Đây là muốn diệt trừ vây cánh của Miêu Nghị! Thanh Cúc giật mình lần nữa nói:
- Nhưng Lam Ngọc môn có hai tên cao thủ Hồng Liên…