Huyết Yêu? Huyết Yêu đó có những tật xấu gì Miêu Nghị không phải không biết rõ, đó chính là yêu ma chính công. Miêu Nghị bị giật mình không nhỏ:
- Thất giới đại sư sao có thể thu nhận yêu mà làm đệ tử?
- Xem ra đại ca có thành kiến với nàng rồi.
Bát Giới hiếm thấy suy ngẫm một chút, lại đổi cách giải thích:
- Trước kia nàng đã từng như thế nào, hơn nữa vấn đề còn rất lớn đấy thế nhưng bây giờ thật sự không giống nhau. Đại ca, nói nhu vậy, Huyết Yêu đã hối cải để làm người mới, buông dao ngã cửa quy phật. So với ta còn quy y hơn ấy.
Miêu Nghị có chút không thể tin.
- Thất Giới đại sự thiện tâm, ngàn vạn lần đừng để nàng ta lừa gạt. Nàng ta tu hành Huyết Ma công pháp, trời sinh khát máu... cũng không phải nói sửa là sửa được đâu, ngươi xác nhận nàng không có ý đồ gì chứ?
Bát Giới lặng yên, giọng điệu ngưng trọng:
- Cũng không nói sửa thì liền sửa, đại ca không phải là đệ tử cửa phật, nói ra có lẽ đại ca cũng không hiểu. Quá trình này rất phức tạp, ta cùng nàng để nơi này, đã ở chung một chỗ trải qua biết bao nhiêu giấc ác mộng không cách nào tưởng tượng nổi. Đối với một nữ nhân mà nói, chuyện kia tàn khốc nghĩ lại chỉ thấy đau đớn. Về sau, lão lừa trọc cùng bần tăng tọa hạ hạ hơn một nghìn năm, dần dần cũng bị cảm hóa. Đại khái tám trăm năm trước, nàng thành tâm ăn năn, lúc ấy lão lừa trọc thu nhận nàng làm đệ tử, còn ban cho pháp hiệu Bát Hối. Hiện tại trên cơ bản là lão quái vật lừa trọc kia cùng nàng đang trấn áp, bằng không sao bần tăng có thời gian rãnh rồi ngồi ở chỗ này câu cá?
Đại ca, thật sự, nàng thay đổi ngươi không cách nào tưởng tượng nổi, cũng trở nên tốt ngươi không thể tưởng tượng ra. Bây giờ đã không còn là Huyết yêu trước kia nữa rồi. Ân oán trước kia xem như xong, ngươi hãy bỏ qua cho nàng. Đương nhiên, nếu như nàng thật sự có ý đồ như đại ca nói, vậy thì đại ca cũng không cần cho ta mặt mũi.
Lão nhị nhà mình là người như thế nào, Miêu Nghị rất rõ ràng. Hắn gian xảo vô cùng, không dễ dàng tin tưởng lời người khác. Sớm chiều ở chung với nhau nhiều năm như vậy, muốn giấu diếm không để lộ khe hở qua mắt lão nhị sợ rằng không phải là chuyện dễ dàng. Có thể làm cho lão nhị thành khẩn nói như vậy, chắc hẳn Huyết Yêu đã thật sự ăn năn rồi.
Về phần lão nhị nói cái gì mà chuyện Huyết Yêu trải qua như một giấc mộng tàn khốc. Đại khái Miêu nghị cũng đoán được một chút, lúc trước có nghe Cao Quan đề cập qua. Con hồ ly tinh đào tẩu bị thiên đình bắt lại được lấy khẩu cung đã từng nói qua, con hồ ly tinh đó đã không ngừng giao phối với nam nhân rất nhiều năm. Sinh ra vô số đứa trẻ sau đó lại đang sống sờ sờ mà bị giết. Chắc hắn thân Huyết yêu ma quật như thế cũng khó tránh khỏi, trải qua nhiều chuyện đáng sợ như vậy dù nhớ lại cũng làm cho người ta thổn thức cảm khái đấy.
Tạm thời không đề cập tới Huyết Yêu nữa, Miêu Nghị nhìn chăm chăm Bát Giới nói:
- Ngươi hoàn tục rồi hả?
- Hơ…
Bát Giới sừng sờ, thế nhưng cũng rất nhanh phản ứng, hất tóc mình ra sau vai, ha ha cười nói:
- Ngươi nói là tóc sao? Này còn cái gì tục, làm hòa thượng rất tốt, có thể làm ngươi hai mặt, còn... Ngươi đừng trừng ta, ta không phải có ý đó. Chỉ vì phần lớn thời gian không thể vận dụng pháp lực, cắt tóc rất phiền toái, chẳng muốn xử lý. Một ngày nào đó không đủ kiên nhẫn nữa là để mặc vậy, thời gian lâu tóc cũng phải dài ra thôi.
Miêu Nghị đặt tay lên bả vai hắn ấn một cái, để cho hắn ngồi xuống, thanh kiếm trong tay giơ lên.
- Đại ca, ngươi có ý gì? Làm ngươi không thể không nói đạo lý...
Bát Giới nhìn chằm chằm vào mũi kiếm kia hét lên quái dị. Đợi khi Miêu Nghị nắm một túm tóc ngang eo hắn lên, một kiếm cắt đứt lọn tóc kia, hắn mới hiểu được Miêu Nghị muốn làm gì. Trong lòng cảm khái muôn phần, nỗi lòng khó giải thích được, hắn chắp tay trước ngực nói một tiếng.
- A di đà phật.
Chậm rãi khép chặt hai mắt, đôi môi mấp máy liên tục, giống như thì thào tự niệm một đoạn kinh văn tối nghĩa nào đó.
Bảo kiếm sắc bén, gió lạnh thổi qua da đầu, càng giống như quét qua nội tâm hắn. Từng sợi tóc xanh theo gió thổi đi, trên mặt Bát Giới vậy mà tự nhiên hiện lên vẻ trang nghiêm pháp tướng. Sắc mặt óng ánh dần dần lộ ra.
Miêu Nghị không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, bản thân hắn rõ ràng nghe không hiểu Bát Giới đang niệm cái gì. Thế nhưng lại có cảm giác từng chữ thều thào kia lại khảm sâu vào trong lòng hắn. Làm cho nội tâm hắn càng thêm lăng lượng. Hắn cảm thấy có lẽ đã lâu rồi mình không gặp được Bát Giới, từ trên người Bát Giới tìm lại được cảm giác người thân mất đã lâu, vậy nên nội tâm mới yên bình đến thế.
Thế nhưng trong mắt người ngoài lại không phải như vậy. Ngọc La Sát nhìn chằm chằm vào trong đình từng nhất cử nhất động của Miêu Nghị. Động tác cắt tóc của Miêu Nghị có chút kỳ quái, thế nhưng sau đó nhìn thấy Bát Giới chắp tay trước ngực niệm kinh, cộng thêm tăng bào trên thân Bát Giới, lúc này mới xác nhận người kia quả thật là một thầy tu.
Càng làm nàng thấy ngoài ý muốn chính là, bầu không khí tối tăm xung quanh dường như thay đổi. Mọi thứ xung quanh tựa hồ trở nên hài hòa. Nàng không biết có phải là do ảo giác của mình hay không, mà đột nhiên thấy được một chiếc cầu vồng đang nhanh chóng xuất hiện trên đình kia. Mặt hồ lay động, nàng nghiêng đầu nhìn về phía hồ, chỉ thấy lui cá vô tư vô lự bơi tới bơi lui. Càng làm nàng không thể tưởng tượng chính là, dưới chân nàng, những cây cỏ nhỏ không biết tên lại đang nhao nhao hé nụ hoa. Hơn nữa tốc độ mở rộ nhanh chóng, vừa sống động lại vừa đáng yêu.
Chỉ trong chốc lát, lấy cái đình kia làm trung tâm thì trong phạm vi hơn mười mét, ven bờ hồ muôn hoa khoe sắc, trăm hoa đưa nở, dần dần tản ra hương thơm thấm đẫm vào ruột gan.
Thân là người trong giới Phật môn, trong nháy mắt này Ngọc La Sát ý thức được đây là điềm lành của phật hiệu. Là do phật hiệu gây nên ánh mắt nàng lần nữa lại tập trung vào Bát Giới đang chắp tay trước ngực tụng kinh, chẳng lẽ là do tên hòa thượng này gây ra? Nàng có chút khó có thể tin được.
Lại nhìn chiếc cầu vòng vắt ngang phía trên đình, nhìn đàn cá thỏa thích đùa bơi tông hồ, lại nhìn những cây cỏ dại nở hoa rực rõ dưới chân. Ngọc La Sát chậm rãi ngồi xổm xuống, đưa tay ngắt một bông hoa dại trắng noãn nhỏ, đặt lên mũi thử hít hà vài hơi, cuối cùng chậm rãi nhấp vào trong miệng, nhẹ nhàng nhấm nuốt. Một chất lỏng tiết ra, có chút chua, khó nuốt được.