Phi Thiên

Chương 2937: Tiện nhân, đừng chạy (1)

Ngọc La Sát hận đến nghiến răng nghiến lợi, đường đường là hiển thánh cao thủ, nàng chưa bao giờ lại vô lực đối mặt với một tiên tu sĩ thải liên như vậy. Nghiêng đầu đi quyết không nhìn nữa, phát tiết lửa giận trong lòng lên từng miếng trái cây, từng miếng từng miếng dùng sức mà cắn.

Miêu Nghị vui vẻ, nhìn đối phương đang sinh ra ý nghĩ ác độc, chờ vào một ngày nào đó Miêu Nghị hắn rơi vào tay nàng. Thế nhưng bản thân hắn sẽ không cho nàng cơ hội kia.

Sau khi treo lại khối xương lên đai lưng, Miêu Nghị cũng không dám ngủ, sợ nữ nhân kia đánh lén. Bắt đầu quan sát vị trí của những ngôi sao kia, ghi nhớ lại. Một khi mất phương nướng có thể nhìn cách sắp xếp trên không trung để phân biệt vị trí.

Hai người ở bên hai đống lửa cứ thế suốt một đêm.

Tờ mờ hôm sau, Miêu Nghị lần nữa leo lên đỉnh núi đã xác định trước, lần nữa xuống núi đi về phía trước. Ngọc La Sát tiếp tục đi theo phía sau. Cả đêm qua cả hai người đều không ai chợp mắt, sợ đối phương sẽ đánh lén.

Phía bên dãy núi kia là một cánh đồng hoang vu, xuyên qua cánh đồng là đã đến một hẻm núi. Trong hẻm núi kia đao gọt búa bổ không có lấy một ngọn cỏ, khắp nơi đầu là nham thạch sắc bén. Lúc đi thậm chí khó có thể đặt chân được. Ngọc La Sát vẫn luôn bám theo Miêu Nghị đấy.

Miêu Nghị dùng kiếm gõ vào nham thạch sắc bén trong hẻm núi. Vậy mà tiếng phát ra lại gần như tiếng kim loại “đing đing”, rất cứng rắn.

Sau khi đi ra khỏi hẻm núi, phía trước vẫn là một cánh đồng hoang Vu. Miêu Nghị quay đầu nhìn lại, không thấy Ngọc La Sát cùng theo.

Lúc đầu Miêu Nghị cũng lơ đễnh, một lần nữa xác định phương hướng đã đi nhảy ra khỏi miệng hẻm núi, đi đến dốc núi, nhìn lại vẫn chưa thấy Ngọc La Sát theo ra.

Miêu Nghị lập tức kỳ quái, theo lý thuyết thì không đúng. Căn bản Ngọc La Sát không biết được tình huống ở tinh cầu này, không biết nghìn năm chỉ có một thời gian trốn thoát, làm sao không đi theo hắn được chứ?


Có lẽ Ngọc La Sát không biết, kỳ thật đối với Miêu Nghị mà nói cũng rất cần nàng đi theo cùng.

Bởi vì trước mắt hắn không giết được Ngọc La Sát, chỉ có thể dẫn dắt suốt một chặng đường tìm cơ hội thích hợp để ra tay. Hắn không tin huyết nhục bản thể lại có sức chịu đứng thua xa nữ nhân này. Đợi lúc Ngọc La Sát bị hao tổn rồi sẽ là thời cơ xuống tay tốt nhất.

Miêu Nghị ý thức được có điểm không bình thường nhanh chóng quay trở lại.

Lúc đi đến miệng hẻm núi Miêu Nghị thả chậm bước chân, cẩn thận cảnh giác trong hẻm núi, lo lắng sẽ có mai phục.

Một lần nữa vừa tiến vào hẻm núi, hắn đà loáng thoáng nghe thấy từ bên trong truyền đến tiếng “bá bá bá” không ngừng.

Là tình huống gì vậy? Miêu Nghị nghiêng tai lắng nghe trong chốc lát, khuôn mặt khó hiểu, thế nhưng nhất định đây là âm thanh mà Ngọc La Sát làm ra. Bởi vì lúc trước khi đi qua cái hẻm núi này ngay một chút âm thanh lạ cũng không có, ngoại trừ tiện nhân Ngọc La Sát kia thì còn có thể là ai được?

Miêu Nghị nhẹ nhàng bước chân nhích đến gần chỗ khúc quơ, cái đầu dò xét nghiêng ra ngoài xem xét.

Không nhìn không biết, nhìn qua rồi mới thấy giật mình.

Ngọc La Sát hoàn toàn không đuổi kịp hắn. Nàng ở trong hẻm núi, thấy khắp nơi đều là nham thạch sắc bén thì trong đầu đã xuất hiện ý tưởng. Đưa mắt nhìn Miêu Nghị đã chạy ra khỏi hẻm núi rồi thì nàng dừng lại. Tháo túi thú vật xuống, sau đó ngồi trên tảng đá, hai tay cầm túi thú vật mài trên một khối đá sắc.


Đối với tu sĩ mà nói, chỉ cần có vũ khí sắc bén thì rất dễ dàng phá được túi thú vật. Dù sao nó cũng không phải là thứ đồ tầm thường, đối với người thường mà nói vẫn rất chắc chắn. Một không gian trừ vật làm sao có thể dễ dàng phá hư như vậy chứ, nếu không làm sao có thể tồn trữ đồ vật đây.

Ngọc La Sát khổ cực như vậy cũng là vì không còn cách nào khác. Không có pháp lực không có cách nào xuất long xà trong túi thú vật ra được. Cũng không có cách nào để cho long xà tự phá túi mà ra, chỉ có thể thực hiện biện pháp ngu ngốc này thôi.

Miêu Nghị đang rình coi dần dần mở to hai mắt quan sát. Trong túi thú vật của Ngọc La Sát chứa vật gì không phải hắn không biết. Một khi để Ngọc La Sát mở được túi thú vật, xuất ra con vật cưỡi long xà ở bên trong rồi Ngọc La Sát sẽ có biện pháp rời khỏi tinh cầu này.

Mặc dù hắn biết rõ bằng một Ngọc La Sát với huyết nhục thân thể thì rất khó để mở ra túi thú vật. Thế nhưng một màn trước mắt này lại làm hắn thấy lo lắng. Vạn nhất xuất hiện tình huống có công mài sắt có ngày nên kim thì phải làm sao bây giờ? Rốt cuộc hắn cũng hiểu rõ vì sao lúc trước nữ nhân này lại tình nguyện giao ra vòng tay trừ vật chứ cũng không chịu đưa túi thú vật cho mình. Hóa ra là đã sớm nghĩ đến cách để mở túi thú vật ra.

Ngọc La Sát ở đằng kia đau khổ vùi đầu.

Miêu Nghị nâng kiếm, đệm lên mũi chân chậm rãi bước đến gần, tận lực để không phát ra âm thanh, lặng lẽ tiến đến gần một kiếm chém vào Ngọc La Sát.

Nhưng Ngọc La Sát có thể lăn lộn đến vị trí Diện Ngọc Phật cũng không phải là ngồi không. Không có khả năng nàng chuyên tâm vào việc mài túi này không thôi, thỉnh thoảng vẫn ngẩng đầu cảnh giác nhìn bốn phía.

Kết quả nàng vừa ngẩng đầu đột nhiên lại chạm nhau với ánh mắt của Miêu Nghị.

Miêu Nghị đệm mũi kiếm lên cạnh nhẹ nhàng tiến đến cứng đờ đứng nguyên tại chỗ, Ngọc La Sát cũng rất đỗi ngạc nhiên.

Ngọc La Sát không nghĩ đến Miêu Nghị sẽ quay trở lại. Tại nàng thấy, hẳn là Miêu Nghị muốn nóng lòng vứt bỏ nàng lại, để cho nàng phải sống quãng đời còn lại ở nơi này. Dù sao lúc trước Miêu Nghị đã nói như vậy, cũng liền làm như vậy.

Ngơ ngác một chút rốt cuộc cũng kịp phản ứng. Tên khốn kiếp này không phải là muốn vứt bỏ nàng, rõ ràng là hắn muốn dắt mũi nàng đi tùy thời hạ độc thủ. Lúc trước là hắn cố ý nói như vậy thôi, quá thâm hiểm.

Nàng cũng biết túi thú vật sẽ rất khó mở ra. Thế nhưng là nhìn đến hoàn cảnh nơi này, khắp nơi đều là những tảng đá sắc bén, vậy nên nàng muốn thử một chút. Dù sao Miêu Nghị cũng đã thăm dò hướng đi trước tiên thử xem có hữu hiệu hay không đã, nếu như không có hiệu quả sẽ nhanh chóng đuổi theo.

Ai ngờ lần này thử một lần liền xảy ra phiền toái. Miêu Nghị quay trở lại, hơn nữa còn để hắn phát hiện ý đồ của nàng.