Miêu Nghị cũng chạy theo đến, hai tay vung kiếm chém mạnh xuống. “Rầm ào ào”, lại một thân cây đại thụ ngã xuống. Ngọc La Sát lại bật người bay vọt lên trên một thân cây khác.
Cứ như vậy nhiều lần, Miêu Nghị chém liên tục hơn mười cây đại thụ cũng không đụng đến được một sợi lông của Ngọc La Sát. Mãi đến khi Ngọc La Sát nhảy đến một gốc cây đại thụ ước chừng phải năm mươi sáu mươi người mới có thể ôm hết. Miêu Nghị chém mấy kiếm cũng không đốn ngã cây được. Ngược lại thiếu chút nữa làm thanh kiếm ghim sâu vào trong thân cây rút mãi cũng không ra, đến lúc này mới chịu dừng kiếm.
Hắn thở hổn hển ngẩng đầu liếc mắt nhìn Ngọc La Sát ở trên cành cây hét lớn:
- Ngươi là mẹ bầy khỉ sao?
Ngọc La Sát nhìn từ trên cao xuống, nói:
- Ngươi từng thấy mẹ bầy khỉ nào xinh đẹp thế này chưa?
Miêu Nghị lại hừ hừ, nói:
- Nhảy tới nhảy lui mệt chết ngươi.
Ngọc La Sát không chịu kém cạnh:
- Tiếp tục kêu gào chặt chém đi, có bản lĩnh thì chặt sạch cây trong rừng này, nhìn xem ngươi có mệt chết không.
Quả thật Miêu Nghị muốn chém sạch khu rừng này, nhìn nàng lại nhảy vài cái, hắn không biết làm sao nhìn quanh một chút. Có rất nhiều cây đại thụ tráng kiện không ngờ, đoán chức phải chém đến trăm nhát kiếm còn chưa thể đốn ngã. Bằng năng lực con người mà muốn hạ nó xuống thật sự sẽ mệt chết.
Ngược lại hắn có thể leo cây, thế nhưng phải thừa nhận, lúc ở trên cây không thể nào linh hoạt được bằng Ngọc La Sát. Xương cốt của tiện nhân kia linh hoạt vô cùng, hiện tại hắn mới phát hiện, Thiên Ma Vũ của Vân Tri Thu không chỉ kém Thiên Ma Vũ của tiện nhân kia một điểm. Bản thân leo lên cây cũng không thể đuổi kịp mẹ bầy khỉ nay.
- Ngọc La Sát, ngươi có phát hiện trên cây này có rất nhiều sâu róm không?
Bỗng nhiên Miêu Nghị quát lên.
Ngọc La Sát lập tức cảnh giác nhìn chung quanh. Bản chất trời cho của phụ nữ thời khắc này bại lội, kết quả phát hiện không hề có sâu róm. Cuối cùng nàng cũng hiểu rõ là đối phương dùng thủ đoạn hù dọa mình. Lại nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía dưới cây, kết quả Miêu Nghị đã mang kiếm rời đi.
Lúc này, từ trên ngọn cây, nàng lại bổ nhào nhảy đến một thân cây khác, một đường đuổi theo.
Thỉnh thoảng Miêu Nghi lại quay đầu nhìn lại, cũng không rảnh mà để ý. Hắn muốn chạy đến nơi lúc nãy đáp xuống, điểm đích không khó để tìm kiếm là một mảnh cây cối đều đã bị đánh ngã.
Tìm được vị trí kia, lại nhìn thấy đại bàng kim cương nằm trên mặt đất. Lại phát hiện đầu của đại bàng đã vùi vào trong đất. Thử sờ lên, vòng qua vòng lại mấy vòng, phát hiện đại bàng kim cương đã chết rồi, không thể chết thêm lần nữa, không còn khả năng cứu sống được.
Ngẩng đầu nhìn Ngọc La Sát ngồi trên cành cây, hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi. Lúc trước hắn dẫn theo đại bàng kim cương đến là vì biết rõ tình huống ở viên tinh cầu này. Chuẩn bị tốt một vậy cưỡi đấy. Dĩ nhiên làm như vậy cũng vì không muốn bị thương tổn dưới tay Ngọc La Sát. Hiện tại chính hắn không còn pháp lực, muốn dựa vào mình vào đôi chân này để tìm được khu vực phong ấn thật không biết phải đi bao lâu. Người ở trên mặt đất, tầm mắt bị giới hạn, thật phiền toái.
Hắn vốn có thể mang nhiều vật cưỡi hơn, cũng là vì sợ Ngọc La Sát nghi ngờ nên mới không dẫn theo, cả Bọ Ngựa Âm Dương cũng không mang theo.
Tóm lại lần này, bị Ngọc La Sát kéo vào hố thẳm rồi, may mắn lúc trước hắn đã có tính toán, đề phóng bất trắc mình có thể phải ở lại đây nhiều năm.
Hiện tại suy nghĩ nhiều chuyện cũng vô dụng. Miêu Nghị nhìn chằm chằm thân thể của đại bàng kim cương, im lặng hồi lâu, cuối cùng thở dài một tiếng. Rút kiếm bổ lên đùi đại bàng kim cương rạch một đường. Ngọc La Sát đang ngồi trên cây kỳ quái quan sát, không biết gia hỏa này muốn làm gì. Mãi đến khi thấy Miêu Nghị dùng kiếm muốn lấy một khối thịt quấn ở bên hông mới bừng tỉnh. Hóa ra là hắn muốn tàng trữ đồ ăn. Hiện tại đã không còn pháp lực để hấp thụ năng lượng trong trời đất, huyết nhục thân thể không thể bổ sung cũng không thể kiên trì quá lâu được.
Lại cất thêm mấy khối thịt nhét vào trong miệng nhai qua loa rồi nuốt vào bụng. Bất kể là không còn sống, mặc kệ có bao nhiêu khó khăn thì trước tiên cũng phải lấp đầy bụng đã rồi hẳn nói.
Ăn tươi nuốt sống xong, Miêu Nghị lại nhìn chung quanh một lần. Tiếp đó đi đến một ngọn núi cách đó không xa.
Trong lúc Miêu Nghị đã rời đi xa. Ngọc La Sát cũng từ trên cây trượt xuống, đi đến cạnh thi thể của con đại bàng kim cương. Từ vị trí mà Miêu Nghị đã cắt thịt lúc trước, bắt đầu dốc sức mạnh tay xé ra, cũng muốn kiếm đồ ăn dự trữ cho mình. Kết quả thịt của đại bàng kim cương săn chắc vô cùng, lại thêm vừa trơn vừa trượt, căn bản xé mãi cũng không ra. Cuối cùng nàng dứt khoát nằm lên đó, trực tiếp dùng răng cắn.
Miêu Nghị thỉnh thoảng phòng bị, hiển nhiên cũng phát hiện một màn này. Không nhịn được cười mà cười rộ lên, đường đường là Diện Ngọc Phật lại biến thành dạng này, hắn cũng không tính là quá thiệt thòi rồi.
Muốn tàng trữ đồ ăn? Con ngươi Miêu Nghị đảo một vòng, trong bụng nảy lên ý nghĩ xấu xa, đột nhiên hét lớn.
- Ngọc La Sát, ngươi từ từ ăn, ta đi trước một bước.
Nói xong lại nhanh chóng chạy trốn vào trong rừng.
Ngọc La Sát một miếng thịt cũng chưa cắn xé được ngẩng đầu nhìn lên, lập tức vứt đi, một miếng thịt cũng chưa kịp ăn tranh thủ thời gian đuổi theo.
Không đuổi theo được, hiện tại lại không còn pháp lực, một khi để Miêu Nghị trốn thoát không thấy vết làm sao nàng có thể rời khỏi đây đây? Phải quan sát tên kia chằm chằm, nàng không tin Miêu Nghị không có cách nào rời khỏi nơi này, chỉ có thể quan sát thật kĩ, khi biết Miêu Nghị muốn dùng cách nào rời đi rồi cô mới có biện pháp để thoát khỏi đây.
Miêu Nghị thân mang theo trọng kiếm, lại quấn thêm một khối thịt lớn làm lương thực, vốn đã không linh hoạt được như Ngọc La Sát thế nên rất nhanh đã để nàng ta đuổi kịp.
Quay đầu nhìn lại, thịt cũng không ăn, trên mặt Ngọc La Sát lại dính một mảnh máu đỏ, hình tượng đều bị hủy, Miêu Nghị thiếu chút nữa đã cười đến đau bụng.
Ngọc La Sát cũng không leo lại lên cây để tiêu tốn thể lực nữa. Cứ như vậy duy trì một khoảng cách không gần không xa với Miêu nghị. Miêu Nghị đi đâu nàng đi theo đến đó.