Thế nhưng đã đến nước này rồi nàng muốn ngăn cản cũng không ngăn cản được, Miêu Nghị đã nằm trong tay Ngọc La Sát, không phải muốn Miêu Nghị trở về thì có thể trở về được. Phía bên này người của nàng cũng không có cách nào tránh được vòng kiểm soát của đội ngũ cận vệ tìm kiếm, xem như muốn tiếp ứng cũng không được rồi.
Rất hiển nhiên, từ sáng sớm Miêu nghị đã định làm như vậy rồi nên mới gạt nàng, nếu không để nàng biết rõ chắc chắn nàng sẽ không để hắn đi.
- Phu nhân, làm sao vậy?
Thiên Nhi một bên lo lắng hỏi.
Vân Tri Thu đang lo nghĩ khó giải lắc đầu, dù chưa nói cho dù nói cũng biết rõ không cách nào giải quyết. Nhiều lắm thì thêm hai người lo lắng nữa mà thôi, cần gì chứ? Cuối cùng nàng đặt mông ngồi trên, tay nâng trán im lặng. Thành thật mà nói, hiện tại nàng có chút hận lão nhị Bát Giới. Nếu không phải gia hỏa này đáng tin cậy, thì phu quân của nàng làm sao lại dám mạo hiểm lớn như vậy? Một người là lão nhị, một người là lão tam, cả hai huynh muội đều không ai bớt được lo lắng. Lão tam hiện tại đã thu liễm cũng tạm thời không nói, tính toán một chút cũng hiểu được. Thế nhưng lão nhị, tên đó lại thuần túy không đáng tin cậy, quả thật là một tên hỗn đản lừa gạt hại người.
Nàng thật không rõ, bản thân phu quân đã không dễ dàng gì tại sao lại còn quản thêm hai huynh muội không đáng tin cậy như vậy chứ.
Một tay chống trán lắc đầu bất đắc dĩ, trong lòng lại dâng lên mấy phần kiêu ngạo. Đến cuối cùng thì nàng cũng không nhìn nhầm người, cho dù đối mặt với thực tế thử thách, thì người trong lòng người đàn ông của nàng đến cuối cùng vẫn còn hai chữ “tình nghĩa”. Ban đầu chữ tâm cũng không mất đi thử hỏi trong thiện hạ có được mấy người như người đàn ông của nàng, đã leo đến vị trí này rồi còn đích thân mạo hiểm như vậy đấy?
Miêu Nghị đã đi nước cờ tiền trảm hậu tấu này, nàng biết rõ dù cho hiện tại sốt ruột đến thế nào cũng vô dụng, phải tỉnh táo suy tính lại.
Suy nghĩ thật tốt thì cũng đã hiểu rõ, phu quân của nàng thật sự không thể không chú ý đến sự an toàn của lão nhị thị phi đấy. Tự nói với mình là không để bản thân ngăn cản được. Sợ rằng một khi nàng ngăn cản thế nào cũng làm tổn thương đến tình cảm vợ chồng. Sau đó cũng tự nhủ mình chọn một lựa chọn rõ ràng, để cho mình chuẩn bị đề phòng bất trắc.
Đồng thời Miêu Nghị cũng quả thật cáo tri rồi, tình huống ở chỗ lão nhị nguy hiểm đã biết được một ít. Trong vài năm có thể sẽ mất liên lạc với hắn, trong lúc này Vân Tri Thu nàng cần phải nghĩ cách xử lý qua loa từ trên xuống dưới, đợi thật lâu nữa hắn mới trở về.
Vân Tri Thu ngồi trên ghế nhíu mày trầm tư, cân nhắc mấy năm này nên ứng phó thế nào. May mắn bình thường đối với cấp dưới nàng luôn có uy vọng của mình, lời nàng nói ra chẳng khác gì là truyền đạt ý tứ của Miêu Nghị. Nàng ra mặt cũng không có chuyện gì ngoài ý muốn, bằng không khi một chút tin tức về Miêu Nghị cũng không có, phía dưới làm thế nào cũng không tránh được sai lầm.
Miêu Nghị làm ra loại chuyện tiền trảm hậu tấu này, nàng cũng chỉ cố hết sức nổ lực mà thôi. Ai bảo nàng lại gả cho một tên hỗn đản như vậy...
Ở chỗ sâu nhất trong tinh không, một đôi nam nữ dựa theo biểu thị của địa đồ cuối cùng cũng tìm được điểm cuối. Đang ở trong tinh không cũng có thể cảm nhận được sức sống bừng bừng của tinh cầu xinh đẹp phía trước.
Hai người dừng lại trong tinh không. Ngọc La Sát trừng lớn hai mắt mừng rỡ, kiểm tra đối chiếu lại với bản đồ nhiều lần, không sai, tinh cầu xinh đẹp phía trước kia là điểm đích.
Miêu Nghị cũng mừng rỡ như điên, chỉ vào hét lên:
- Đã đến, đã đến rồi, rốt cuộc cũng tìm được rồi.
Hắn vung tay, rút cánh tay mình ra khỏi tay của Ngọc La Sát, muốn xông về phía trước.
Ai ngờ Ngọc La Sát lắc mình một cái lại bắt được cánh tay của hắn, quát lên:
- Đợi một chút, tinh cầu này có vấn đề.
Miêu Nghị sững sờ, quay đầu lại hỏi:
- Có thể có vấn đề gì?
- Có thể là cạm bẫy!
Pháp nhãn Ngọc La Sát sáng như ngọn đuốc, đôi mắt sáng trưng quét nhìn bốn phía tinh không.
- Cạm bẫy?
Miêu Nghị ngạc nhiên cũng quan sát bốn phía, không nhìn ra trò mèo gì lại hoài nghi nói:
- Có thể làm cạm bẫy gì được.
Ngọc La Sát đưa tay chỉ tất cả tinh cầu lớn nhỏ xung quanh, trầm giọng nói:
- Phương hướng phân bố của những tinh cầu kia trái với lẽ thường, giống như là một trận pháp cố ý bài bố ra. Rất có thể là đã lợi dụng một đại năng lực tinh thần nào đó để bày bố ra trận pháp này.
Miêu Nghị thầm giật mình, điều này cũng có thể nhìn ra sao? Không hổ là Diện Ngọc Phật.
Hắn đương nhiên biết rõ tinh cầu này có vấn đề, hoàn toàn chính xác là một cạm bẫy. Không có cạm bẫy hắn nào dám một thân một mình dắt Ngọc la Sát đến nơi này chứ. Điều hắn muốn chính là dụ Ngọc La Sát vào cái bẫy này, không nghĩ đến chưa dụ được đối phương vào cạm bẫy đã bị đối phương liếc mắt một cái nhìn ra. Cái nhãn lực này thật sự cũng không phải đơn giản.
Miêu Nghị hỏi ngược lại:
- Cạm bẫy dạng gì chứ?
Lời này nói ra hắn cũng có chút lo lắng chờ đợi. Hắn sợ đối phương nhìn ra chân tướng của cạm bẫy, sẽ đoán được chính hắn đang đào hố đợi nàng. Điều này thì hắn chỉ có thể xác định là thảm rồi, khẳng định không chết cũng bị lột da.
Đôi mắt sáng ngời của Ngọc La Sát cẩn thận quét nhìn bốn phía, lắc đầu nói:
- Không biết có phải thật sự là cạm bẫy hay không. Nhưng nếu như thật sự là cạm bẫy mà nói, pháp lực tinh thần bày bố ra trận pháp này uy lực không phải chuyện đùa đâu. Một khi rơi vào đó rồi sẽ rất nguy hiểm.
Từ trong lời nói của nàng Miêu Nghị cũng đã hiểu, đến nàng cũng kiêng kỵ uy lực của trận pháp tinh thần này, không dám mạo phạm.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lúc trước Miêu Nghị thật sự không biết ở ngôi sao này có trận pháp gì, chỉ biết nơi này có một tinh cầu cổ quái. Bây giờ lại nghe Ngọc La Sát nhắc nhở như vậy mới biết được viên tinh cầu cổ quái này là do trận pháp tinh thần tạo thành.
Nghĩ lại hình như là thế, trận pháp có thể vây khốn thần hồi yêu tăng nam ba sống bất tử bật diệt lâu như vậy, hiển nhiên cũng không hề đơn giản.