Nguyên Công và Mạc Tín Hùng đi theo phía sau nhìn nhau, lặng thinh. Đô thống đại nhân để cho bọn họ ra ngoài làm ăn phi pháp kiếm sống, gia hỏa này lại công nhiên dắt bọn họ đi dạo phố, cứ tựa như sợ nhiều người khác không biết bọn hắn vậy. Thật là có tật xấu, may mắn thay cả mấy người đều đã dịch dung qua rồi.
- Chưởng quầy kia, người nọ là ai vậy, hẳn là muốn tự xây dựng sự nghiệp của mình ở Thiên Nhai rồi.
Nhìn một đám người bước qua cửa ra vào, trong một gian hàng khác, tiểu nhị với vẻ mặt ngạc nhiên hỏi chưởng quầy đang đứng ở bên cạnh.
Chưởng quầy cảm khái lắc đầu:
- Từ Đường Nhiên, từng đã làm thiên tướng ở khu Đông Thành này, năm đó ta còn từng quen biết hắn đấy.
Tiểu nhị kinh ngạc hỏi thêm:
- Hắn chính là phó đô thống Từ Đường Nhiên của phủ đô thống U Minh mới được xây dựng gần đây sao?
Chưởng quầy lại gật nhẹ đầu:
- Lại nói, năm đó Phục đại thống lỉnh tiếp nhận vị trí đại thống lĩnh. Từ Đường Nhiên này vẫn chỉ là một thống lĩnh mà thôi, hiện tại nhoáng cái vài năm, Phục đại thống lĩnh vẫn còn là Phục đại thống lĩnh, thế nhưng Từ thống lĩnh đã không còn là Từ thống lĩnh kia nữa rồi, giờ đã là Đô thống. Cái này mọi người kêu gào, người với người thật sự không có cách nào để so sánh.
Ngay lúc này một cửa sổ khác từ lầu trên của nhà hàng bị đẩy ra, hai cái đầu cùng nhướn ra ngoài đường nhìn, một người trên tay còn ôm một tinh linh, nói:
- Thật đúng là Từ Đường Nhiên.
Tên còn lại nghe vậy nói:
- Là hắn, năm đó luôn đến nơi của chúng ta làm loạn ăn uống mà không trả tiền, không hề sai.
Người phía trước lại nói:
- Nghe nói hắn đã là Đô Thống của phủ đô thống U Minh rồi.
Người sau lại tiếp lời:
- Từ lúc thiên đình thành lập đến nay, nguyên tinh từ Thiên Nhai đi ra có thể leo lên đến vị trí này chỉ đếm được trên đầu ngón tay.
Người trước chêm vào:
- Cái thằng nhãi ba hoa này không phải là loại người tốt đẹp gì, thế nhưng cũng không còn cách nào, ai bảo hắn cứ ôm chặt đùi của Ngưu Hữu Đức, tốc độ leo lên này cũng quá nhanh đi rồi.
Người phía sau lại nói:
- Không quan tâm việc người ta có phải nịnh hót hay không, dù sao người ta cũng không phải người thường. Năm đó cùng là thiên tướng ở Thiên Nhai như hắn ta, hiện nay có người vẫn còn làm thiên tiếng, ví dụ như Tôn thiên tướng Tô Liêu, năm đó còn ngồi chung một bàn uống rượu với Từ Đường Nhiên, về sau nếu không phải kịp thời quy phục thành tâm phúc của Phục Thanh sợ rằng ngay cả vị trí thiên tướng cũng không bảo vệ được. Nhưng ngươi nhìn Từ Đường Nhiên người ta đi, cũng gần như trở thành chư hầu một phương rồi, đây cũng là số phận.
Ở trong một thanh lâu, những nữ nhân đang sắp xếp nhảy múa, ma ma một tay câm quạt tròn, một tay cầm tinh linh đột nhiên chạy vào, cả kinh kêu lên:
- Các con à, mau đến đây nhìn đi. Tuyết Linh Lung đã đến, năm đó cái tên Tuyết Linh Lung đứng đầu Thiên Nhai đã đến cùng trượng phu nàng ta, Từ Đường Nhiên rồi kìa.
Chuyện Từ Đường Nhiên và Tuyết Linh Lung một người ở thanh lâu làm cái nghề này mà nói đúng là một giai thoại. Năm đó Tuyết Linh Lung lập gia đình, toàn bộ nữ nhân làm nghề này ở Thiên Nhai đều chủ động đi quét sạch đường phố vì Tuyết Linh Lung đấy.
- Oa.
Sau biết rõ chuyện gì xảy ra thì một đám nữ nhân nhao nhao thét lên lại nhao nhao lao ra khỏi phòng nhảy múa, vọt đến những chiếc cửa sổ sát đường đẩy cửa ra nhìn ra bên ngoài. Quả nhiên thấy được một đám thiên binh thiên tướng đang mở đường, hai bên đường cũng chật mích người đang xem một cặp nam nữ đi đến.
- Mau nhìn, mau nhìn đi, là bọn hắn, là bọn hắn. Cô gái kia chính là Tuyết Linh Lung, bên cạnh đúng là Từ Đường Nhiên.
- Oa!
Phục đại thống lĩnh còn tự mình đi đón.
- Vậy còn phải nói, ngươi không nghe nói hay sao. Từ đại nhân hôm nay đã là đô thống U Minh rồi, so với Phục đại thống lĩnh cấp bậc cao hơn không chỉ một chút đâu, thượng quan tiên đến hạ quan hiển nhiên phải ra tiếp.
- Chậc chậc. Với tốc độ leo lên của Từ đại nhân này thì chẳng bao lâu nữa sẽ trở thành chư hầu một phương rồi.
- Hiện tại cũng đâu khác gì chư hầu một phương đâu.
- Đã đến, đã đến dưới lâu rồi.
- Oa. Tuyết Linh Lung thật xinh đẹp quá. Phu nhân phó đô thống đây.
- Oa, Từ đại nhân quả nhiên khí chất bất phàm, còn đẹp trai hơn cả những nam nhân vốn đẹp mắt nhiều nữa.
Lời này nếu để cho Từ Đường Nhiên nghe được cũng không biết sẽ có cảm nghĩ gì.
- Nghe nói năm đó Tuyết Linh Lung còn không tình nguyện gả cho Từ đại nhân, là Từ đại nhân đã mạnh mẽ đoạt lấy, chỉ sợ năm ấy nàng ta cũng không nghĩ hiện tại sẽ trở thành phu nhân phó đô thống. Thật đúng là số mệnh tốt.
- Ta nghe nói đến nay Từ đại nhận còn chưa từng nạp thiếp lần nào, một mình Tuyết Linh Lung độc sủng, thật là hâm mộ muốn chết.
- Thấy nhóm người sau lưng Từ đại nhân kia không? Nghe nói ở phủ đô thống U Minh không có người nào tu vi dưới thải liên đâu, nói cách khác đám hộ vệ đi sau lưng Từ đại nhân đều có tu vi thải liên trở lên đấy.
- Nhường một chút, nhường một chút, các tỷ tỷ, nhường cho ta một vị trí, ta cũng muốn nhìn một chút.
Một cô gái chạy tới chạy lui khắp mấy cửa sổ nhưng lại không tìm được chỗ đứng, cuối cùng dứt khoát quay người chạy vội xuống lầu chạy đến cửa để nhìn.
Một đám nữ nhân chen lấn ở cửa số líu ríu không ngừng, ánh mắt sáng lên đầy chờ mong. Đối với các nàng mà nói vận mệnh sau này phần lớn đều có thể dự đoán được. Mà chuyện tiền bối Tuyết Linh Lung với Từ Đường Nhiên chẳng qua chỉ là mơ ước của các nàng mà thôi, chính là một mộng tưởng tốt đẹp.
Trên đường phố, Từ Đường Nhiên đang chỉ trỏ, cười nói ôn lại chuyện cũ với Phục Thanh, hưởng thụ vô số ánh mắt hâm mộ ở hai bên đường phố. Mà đây cũng là mục đích trở về của hắn, áo gấm về nhà, làm cho những kẻ năm đó khinh thường hắn phải sáng mắt ra.
Tuyết Linh Lung cũng rất hưởng thụ vô số ánh mắt hâm mộ trên đường phố, cũng nhìn thấy những người bạn của mình ở trên tầng lầu kia, nhớ đến ngày xuất giá năm đó, đám người kia đã quét sạch cả một dãy phố, trong lòng lại cảm khái muôn phần.
Nguyên Công và Mạc Tín Hùng đi theo phía sau đã dần dần nhìn ra là gia hỏa Từ Đường Nhiên này đang khoe khoang một thân áo gấm về làng.