Nàng tung mình xuống giường, lại nhìn chằm chằm Phi Vân quát:
- Người của Vạn Hưng phủ làm ăn kiểu gì không biết, nhiều người như vậy lại có thể để cho đối phương toàn thân trở lui ở trong hang ổ mình, chẳng lẽ ta nuôi một đám phế vật?!
Phi Vân bị dọa sợ đến lui về phía sau một bước, không biết nên nói cái gì cho phải, nàng không biết tình huống hiện trường là thế nào, làm sao biết được tại sao nhiều người như vậy cũng không ngăn được người ta.
- Giỏi cho tên Miêu Nghị này, không khách sáo với Mạnh tỷ tỷ của ngươi chút nào!
Ô Mộng Lan nhìn chằm chằm ngọc điệp trong tay, giận quá hóa cười.
Phi Vân ngạc nhiên ngẩng đầu, không biết nàng đang nói gì, cái gì mà Mạnh tỷ tỷ?
- Giỏi cho tên Miêu Nghị, lợi hại, thật đúng là lợi hại, danh sách bồi thường của ngươi quả thật là lợi hại kinh thiên động địa, lại có thể sử dụng đến nước này, sử dụng tới mức xuất thần nhập hóa. Bất kể thế nào ta cũng không nghĩ ra, lần này tỷ tỷ coi như là lãnh giáo! Tiểu huynh đệ, ngươi làm chuyện này thật đúng là giọt nước không lọt, giết người của tỷ tỷ còn làm cho tỷ tỷ đuối lý, rõ ràng là tỷ tỷ đã coi thường ngươi, ta nhất định nhận tên tiểu huynh đệ ngươi rồi!
Ô Mộng Lan giận nói:
- Ngươi cho rằng ngươi chiếm lý thì ta không thể làm gì được ngươi sao?! Lại dám xông vào địa bàn tỷ tỷ đánh vào mặt tỷ, mặt tỷ há có thể dễ đánh như vậy?!
Thình lình quay đầu lại nhìn về phía thị nữ Phi Vân, gằn giọng nói:
- Lập tức thông báo Bàng Nhượng Bàng Hành Tẩu, bảo lão lập tức đuổi theo, giết!
Lần trước Dương Khánh gây ra động tĩnh lớn như vậy ở cảnh nội Vạn Hưng phủ, nàng cũng không hề nổi giận, còn bảo thủ hạ tra xét cho rõ ràng rồi hãy tính. Nhưng lần này cũng không cần thiết tra xét nữa, nàng biết ân oán giữa Hùng Khiếu và Miêu Nghị, nàng biết Miêu Nghị, nàng cũng rõ ràng chuyện danh sách bồi thường kia, chuyện này không cần tra cũng biết là thật.
- Dạ!
Phi Vân nhanh chóng lĩnh mệnh rời đi.
Không bao lâu sau, một đạo hồng quang từ trong phủ đệ trên một ngọn núi thuộc Trấn Bính điện bắn vút lên không, nhanh chóng phá vỡ bầu trời đêm, cấp tốc chạy tới phương hướng Vạn Hưng phủ.
Thế nhưng đợi đến Bàng Nhượng đuổi tới, dường như đã muộn…
Sau khi bọn Miêu Nghị đắc thủ liền lập tức chạy thục mạng, không nấn ná ở lại một giây nào, chạy thục mạng một mạch với tốc độ nhanh nhất.
Tin tức lại trải qua linh thứu trở về Trấn Bính điện, lúc Bàng Nhượng chạy tới Vạn Hưng phủ phát hiện Vạn Hưng phủ vô cùng hỗn độn, chỉ có một đám thị nữ dọn dẹp khắp nơi, ngay cả một nam nhân cũng không thấy, hỏi qua mới biết Vạn Hưng phủ đã dốc hết toàn bộ nhân mã truy kích.
Bàng Nhượng là tu sĩ, cũng không phải là thần tiên trong suy nghĩ của đám phàm phu tục tử. Không có chút manh mối nào, lão không thể biết bọn Miêu Nghị chạy theo phương hướng nào.
Ngày hôm qua mưa to một trận đã rửa sạch tung tích nhân mã bôn tẩu, khiến cho Bàng Nhượng không thể tìm ra dấu chân. Bất quá bọn Miêu Nghị chạy trốn nhất định là đi về phía Nam Tuyên phủ, Bàng Nhượng không thể làm gì khác hơn là dùng biện pháp dở nhất là bay đi mò tìm.
Dưới tình huống phương hướng đại khái không sai, rốt cục dọc đường lão nhìn thấy dưới đất có một ít nhân mã rời rạc. Sau khi đáp xuống hỏi thăm mới xác nhận phương hướng bọn Miêu Nghị chạy thục mạng, lập tức cấp tốc bay lên đuổi tiếp, có thể nói là dốc hết toàn lực truy kích…
-----------
- Tiểu tặc Miêu Nghị, chớ chạy!
Giữa những tràng tiếng rống giận thóa mạ, bọn Miêu Nghị xông phá vòng vây địch nhân chặn đường, từng người lục tục phóng vút lên không vượt qua một con sông rộng mấy chục thước. Khoảnh khắc bọn họ rơi xuống đất cũng có nghĩa là vó long câu đã giẫm trên địa bàn Nam Tuyên phủ, con sông chính là ranh giới giữa hai bên.
Rốt cục cũng trở về cảnh nội Nam Tuyên phủ, bọn Miêu Nghị nhất tề quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trên trăm thớt long câu rối rít nâng lên vó trước khẩn cấp dừng lại bờ bên kia sông. Cả bọn đùng đùng nổi giận chỉ sang bên mình điên cuồng thóa mạ, nhưng không tên nào dám khinh suất vượt sông truy sát.
Mà bên này hơn hai mươi kỵ sĩ cũng ngừng lại, lục tục thở phào nhẹ nhõm, ngơ ngác nhìn nhau phát hiện mọi người đều sống mạnh khỏe trở về, đột nhiên đều phá lên cười ha hả, thật sự là kích thích!
Bên bờ đối diện mắng càng to, bọn Miêu Nghị như trút được gánh nặng ngược lại cười càng vui vẻ, giống như giễu cợt.
Nhưng vào lúc này, bờ sông đối diện chợt vang lên một tiếng vút, một bóng người từ xa bắn nhanh tới, trong nháy mắt dừng lại trên không bờ sông. Đây là một lão nhân đôi mắt sáng ngời đang lơ lửng giữa không trung, Mi Tâm xuất hiện Hồng Liên tam phẩm, lạnh lùng nhìn chằm chằm bọn Miêu Nghị cách sông, dáng vẻ trông như thiên thần.
Người tới không ai xa lạ, chính là Bàng Nhượng một trong hai đại Hành Tẩu của Trấn Bính điện.
Mắt bọn Miêu Nghị trợn to mấy phần, cao thủ Hồng Liên! Trong lòng ai nấy chợt cảm thấy căng thẳng, nếu như người này xuất thủ, vậy đừng ai mong còn sống.
- Là Bàng Hành Tẩu.
Có người từng gặp Bàng Nhượng kêu lên một tiếng.
Bất quá theo đó lại là một tràng tiếng than thở tiếc nuối, mọi người cũng đã nhìn ra, Bàng Nhượng không dám khinh suất vượt sông giết người. Người phía dưới gây chuyện, người phía trên còn có thể điều khiển khống chế, nếu cấp bậc như Bàng Nhượng vi phạm, vậy rất có khả năng hai điện sẽ giao phong với nhau, đến lúc đó chính là hai điện giao chiến toàn diện.
Bọn Miêu Nghị cũng nhìn thấu Bàng Nhượng không dám vượt sông giết người, trong lòng không khỏi cảm thấy may mắn, thật may, thật may... Thật may là kịp thời chạy tới đây, nếu chậm trễ một chút, e rằng mạng của mọi người ô hô ai tai cả. Trấn Bính điện phái ra cao thủ Hồng Liên hiển nhiên không phải là tới xem náo nhiệt, như vậy có thể tưởng tượng được câu trả lời rồi.
Ánh mắt Bàng Nhượng từ bờ sông bên kia nhìn đám nhân mã Trấn Bính điện dưới chân, lộ vẻ hơi căm tức. Đám khốn này không đuổi kịp, thủ ở chỗ này có ích lợi gì, ngược lại làm hỏng chuyện.
Cũng không phải lão không tức giận, lão phụng mệnh Ô Mộng Lan đại khai sát giới, đối phương trốn khỏi địa phận Trấn Bính điện thì đã sao, lão vẫn có thể vượt sông giết hết bọn Miêu Nghị diệt khẩu. Nơi này vốn là núi hoang sông vắng, không ai nhìn thấy lão vượt qua địa phận giết người.
Nhưng trên trăm người dưới chân này đang có mặt, mặc dù cũng là người Trấn Bính điện nhưng nhiều người lắm miệng, không ai dám bảo đảm tin tức sẽ không tiết lộ ra ngoài. Chẳng lẽ vì hơn hai mươi người bên địch lại phải giết cả hơn trăm người bên mình sao?!
Bọn Miêu Nghị bên bờ bên kia cũng không dám chạy nữa, ngoan ngoãn đứng yên ở đó. Chỉ sợ cử động của mình chọc giận đối phương, sợ chọc cho đối phương không tiếc trả giá mà xông qua ranh giới đuổi tận giết tuyệt.
Vượt sông giết người không tốt, mà không giết những người này, trở về sẽ không có cách nào ăn nói với điện chủ… Ánh mắt Bàng Nhượng lóe sáng, thình lình giơ tay vẫy một cái, bên trong nhẫn trữ vật bay ra một chiếc hồ lô đen. Miệng hồ lô vừa mở ra, hồ lô lập tức bay lên trút xuống, đổ ra một dòng nước đen giữa không trung.