Thật vất vả lắm mới đụng phải một chút cơ hội, Thiên Hậu không muốn bỏ qua, muốn tạo thành sự thật. Ám thung đó chính là muốn lợi dụng một điểm này. Đại nhân suy nghĩ lại một chút. Hạ Hầu gia nếu có thể khống chế Thiên Hậu nghiêm như vậy, chỗ nào để lộ lỗ hổng ra ngoài quá dễ dàng tra ra được rồi. Kết hợp Tinh linh mất đi sự liên hệ, chút trò lừa của Thiên Hậu này khẳng định đã bị Hạ Hầu gia khám phá ra rồi. Cái cung nữ âm thầm giật dây kia chỉ sợ đã hương tiêu ngọc vẫn rồi. Mà Tinh linh mà Thiên Hậu và đại nhân liên hệ đoán chừng đã rơi vào trong tay Hạ Hầu gia.
Miêu Nghị thất kinh, một tay móc ra một cái tinh linh khác liên hệ với Hạ Hầu Thừa Vũ, vẫn không có sự đáp lại ý thức được e rằng đã bị Dương Khánh nói trúng rồi, vội hỏi:
- Làm sao bây giờ?
Dương Khánh:
- Thiên cung căn bản không phải địa điểm chúng ta có thể chạm đến, chúng ta muốn giúp cũng không thể ra sức.
Miêu Nghị:
- Nói như thế, sau này ta bên này báo lên bất kỳ chuyện gì chẳng phải là đều phải kinh qua tay Hạ Hầu gia? Hạ Hầu gia chẳng lẽ có thể trực tiếp mượn tay Thiên Hậu để mệnh lệnh U Minh Đô Thống phủ của ta?
Dương Khánh hơi trầm mặc, sau đó hồi đáp:
- Trực tiếp khống chế đội ngũ Thiên Tẫn cung, không khác gì làm loạn bên giường ngủ của Thanh chủ. Điều này ngược lại không đến mức, có chút lằn ranh Hạ Hầu gia chắc là sẽ không chạm vào. Trên tay Thanh chủ nắm giữ quyền lực cân bằng quá lớn rồi, thật sự chọc cho Thanh chủ giận rồi, xảy ra chuyện gì trực tiếp liên lụy đến Thiên Hậu, Thanh chủ có thể trực tiếp phế Thiên Hậu đi, Hạ Hầu gia sẽ không mạo hiểm như vậy, cũng không dám liều như vậy. Nhiều lắm là loại bỏ bớt chuyện bất lợi đối với Hạ Hầu gia, không cho Thiên Hậu làm ra chuyện bất lợi cho Hạ Hầu gia. tiếp tục khống chế Thiên Hậu mà thôi.
Miêu Nghị:
- Mấu chốt là Thanh chủ biết không? Vạn nhất Hạ Hầu gia âm thầm hành sự.
Dương Khánh:
- Chuyện dưới mí mắt như thế, Thanh chủ làm sao có thể không biết Thiên Hậu có tình cảnh gì? Nếu như ở trong Thiên cung, Thanh chủ ngay cả chút năng lực chưởng khống hậu cung này cũng không có, vậy hắn còn có thể ngủ yên sao? Chỉ sợ sớm đã triệt hết một lượng lớn hậu cung, cung phi mới an tâm. Chuyện này đại nhân làm bộ như không biết gì cả, nên làm như thế nào thì làm như thế đó. Phân tấc đại nhân tự nhiên có thể nắm giữ. Nói đến điều này thật ra chưa chắc là chuyện xấu gì, có lẽ ngược lại là chuyện tốt, chỉ nhìn xem đại nhân đi lợi dụng thế nào thôi.
Miêu Nghị nghe trước vừa yên tâm không ít, nghe lời phía sau không khỏi ngẩn ra, hỏi:
- Bị Hạ Hầu gia giám thị là chuyện tốt?
Dương Khánh:
- Hạ Hầu gia nấp trong tối âm thầm hạ ám thủ chúng ta có lẽ không có biện pháp gì. Nhưng nếu là đặt tới chỗ sáng thì đến phiên bọn họ minh thương dễ tránh, ám tiễn khó phòng rồi. Không có ai có thể làm được giọt nước không lọt, chưa chắc không có kẽ hở, tận dụng mọi thứ thấy hở là thọc châm vào thì vẫn có hạ thủ cơ hội đây.
Miêu Nghị đoán chừng người này trong bụng lại mạo ra ý nghĩ xấu gì lừa gạt người rồi, rất có hứng thú hỏi:
- Hay là tiên sinh lại có cao kiến gì?
Dương Khánh:
- Danh tiếng đại nhân hay bị kích động nổi cuồn cuộn ở ngoài. Hạ Hầu gia khống chế được Thiên Tẫn cung lại sợ Thanh chủ nên không dám làm loạn, trong này vẫn có chút cơ hội lợi dụng đấy. Thí dụ như có mục đích gì cần phải đạt được, phải đi thỉnh cầu Hạ Hầu gia hỗ trợ. Hạ Hầu gia không đáp ứng, đại nhân liền bày ra tư thế soái lĩnh đội ngũ của Đô Thống phủ làm loạn, hơi phóng thích chút tiếng gió khiến cho Hạ Hầu gia biết đại nhân muốn giả cớ mượn ý chỉ của Thiên Tẫn cung kéo da hổ giả làm đại kỳ như thế, chỉ sợ Hạ Hầu gia so sánh với đại nhân còn khẩn trương hơn. Cái này là do đại nhân danh tiếng như cồn, Hạ Hầu gia không dám bảo đảm đại nhân không dám làm như vậy. Hạ Hầu gia khẳng định lo lắng thật sự chọc ra chuyện. Thanh chủ có thể hoài nghi là bọn họ bắt Thiên Tẫn cung làm chuyện ấy hay không?
Miêu Nghị bày tỏ hoài nghi:
- Đây không phải là có chút không quá thực tế sao? Hạ Hầu gia lúc nào cũng có thể cho Thiên Tẫn cung bên đó hạ chỉ cho ta kịp thời ngăn trở ta!
Dương Khánh:
- Đại nhân tiếp tục giả vờ cứng đầu, không để ý tới ý chỉ bày ra tiếp tục cứng rắn làm tư thế, ngài xem Hạ Hầu gia có khẩn trương hay không. Mười có tám chín là cần phải thỏa hiệp với đại nhân. Về phần chỉ ý ấy mà, đường xá xa xôi, Thiên Tẫn cung cũng không có khả năng kịp thời phái người chạy tới hạ minh chỉ.
Tinh linh truyền tin ý chỉ cũng không phải Thiên Hậu tự mình truyền đạt. Thiên Tẫn cung cũng không có nhân mã điều đến hiếp bách đại nhân, cũng không điều động được đội ngũ của Tứ Quân, hay là Thiên Tẫn cung trực tiếp điều tư quân của Tín Nghĩa các chèn ép Đô Thống phủ đội ngũ thử coi?
Sở dĩ, đại nhân một mực khẳng định chắc chắn là không nhận được ý chỉ, chuyện này rất khó làm cho rõ ràng, chọc cho Thanh chủ hoài nghi Hạ Hầu gia cũng dám giả ý chỉ của Thiên cung bên đó rồi, chỉ sợ Hạ Hầu gia khẩn trương hơn. Thanh chủ một khi nổi lên lòng nghi ngờ. Hạ Hầu gia giải thích thế nào đi nữa đều vô dụng, tìm Thiên Hậu làm chứng cho Hạ Hầu gia Thanh chủ có thể tin sao?
Hạ Hầu gia sẽ không thể không rõ một điểm này. Dĩ nhiên, có một chút điều kiện tiên quyết là, tình huống của Thiên Hậu chúng ta đại khái móc ra được chút manh mối. Đại nhân chơi đùa như vậy có lẽ sẽ hợp ý Thiên Hậu hơn nữa. Đừng xem Thiên Hậu trên tay không có thực quyền gì, nhưng thân phận địa vị bày ra ở đó. Sự tồn tại của Thiên Hậu ở nhiều phương diện có rất lớn ý nghĩa. Nếu gắn kết vào sợi dây này thì phải duy trì cho tốt, tương lai nhất định có thể phát huy tác dụng lớn.
Miêu Nghị khóe miệng nhúc nhích, làm thế nào cảm giác biện pháp này rất hợp khẩu vị của tự bản thân mình. Thật sự đụng phải chuyện như vậy, ngẫm lại, chỉ sợ không cần Dương Khánh nhắc nhở tự bản thân mình cũng sẽ làm như vậy chứ? Hắn không khỏi vui vẻ rồi, trả lời:
- Ý của tiên sinh là đầu trọc đầu sợ bị nắm tóc, vua cũng thua thằng liều đúng không? Chẳng lẽ không sợ bọn họ dùng chuyện của Lục đạo để uy hiếp sao?