Tiếp theo, chính là mê hoặc người trong thiên hạ, để cho tứ đại Thiên vương cho rằng bản lĩnh của Thanh chủ hắn chỉ có như thế, tất cả đều nằm trong phạm vi khống chế của tứ đại Thiên vương, có thể trấn an tứ đại Thiên vương. Cuối cùng, người có thể từ cận vệ quân được điều động nằm vùng trong tứ quân vốn cũng không phải là hạng người hời hợt đơn giản, người như vậy ở tứ quân mới có thể đấu trí với tứ đại Thiên vương không giống với chơi đùa, mặc dù cuối cùng phần lớn không có kết quả gì tốt, nhưng trong cận vệ quân bớt đi một số người như vậy ngược lại có lợi cho Thanh chủ nắm trong tay cận vệ quân, hắn vốn là muốn mượn tay tứ đại Thiên Vương tiêu trừ đám tinh anh kia, cận vệ quân chẳng qua là một cây đao trong tay hắn, hắn không cần cây đao này có ý nghĩ của mình, chỉ cần tuân theo ý chí của hẳn là được.
Vệ Xu nghe sợ hết hồn hết vía. Thanh chủ trong miệng Hạ Hầu Thác chính là người khiến hắn kinh hãi như vậy, phá vỡ tưởng tượng của hắn.
- Lão gia đã khám phá. Vì sao không nói cái này cho tứ đại Thiên Vương?
Hạ Hầu Thác kỳ quái nói:
- Tại sao phải nói cho tứ đại Thiên Vương? Nói cho bọn hắn biết có ích lợi gì với Hạ Hầu gia ta sao?
Vệ Xu:
- Một khi tứ đại Thiên Vương sụp đổ, chẳng lẽ lão gia không lo lắng Thanh chủ sẽ đưa ma trảo về phía Hạ Hầu gia?
Hạ Hầu Thác cười ha hả nói:
- Có lúc nào hắn từ bỏ ý nghĩ này sao? Không phải vẫn luôn làm như vậy sao? Nhưng hắn làm được sao? Ta nói rồi, thế lực bày ra ngoài sáng tạm thời còn chưa phải là đối thủ của Thanh chủ, cho nên Thanh chủ sợ nhất là những thứ đang âm thầm ẩn núp hắn không cách nào năm trong tay, người sợ chẳng qua cứ như vậy, trong những thứ không nằm trong bàn cờ vượt ra ngoài phạm vi tầm mắt và khống chế của hắn. Hạ Hầu gia ta chính là đầu tiên. Hắn muốn cho thiên hạ quay vòng như vậy để khống chế trong tay, không có Hạ Hầu gia ta phối hợp hắn đừng mơ, chỉ có Hạ Hầu gia bàng quan, hắn có thể chơi thoải mái tự nhiên như vậy. Nếu không bất cứ lúc nào cũng có thể làm cho hắn bị cuốn vào trò chơi, hiện giờ thế cục thiên hạ không có Hạ Hầu gia cố ý thôi động Thanh chủ hắn có thể chơi thành cục diện như bây giờ sao? Bất cứ lúc nào cũng có thể ném đi bàn cờ của hắn khiến hắn phá cục không chơi được nữa, hắn biến thiên hạ thành con cờ, vậy bản thân hắn là con cờ của ai? Ngươi đừng quên Thanh chủ hắn là ai đưa lên!
Trong nháy mắt Vệ Xu bừng tỉnh đại ngộ, ý đồ của Thanh chủ để cho thiên hạ quay tròn như vậy cũng là chuyện Hạ Hầu gia muốn nhìn thấy, chậm rãi gật đầu nói:
- Thanh chủ cũng là con cờ trong tay Hạ Hầu gia, tựa như lão gia từng nói vậy, đẩy Thanh chủ lên phía trước làm náo động, một khi thiên hạ có biến, mãi mãi cũng chỉ có Thanh chủ hắn đứng mũi chịu sào. Hôm nay Thanh chủ đang diễn trò, Hạ Hầu gia ta là người phối hợp diễn với hắn, cho nên không cần thiết nói cho tứ đại Thiên Vương.
Hạ Hầu Thác thở dài nói:
- Người sống trên đời, ai mà không làm bộ làm tịch? Nhân sinh như trò chơi, hoàn toàn dựa vào kỳ năng biểu diễn. Ta sợ có người không hiểu đạo lý này, không muốn nhảy đến chỗ sáng. Nói rõ thiếu sót của mình để cho người khác tiến công, một khi đến chỗ sáng sớm muộn cũng sẽ bị người ta lợi dụng, cường đại trở lại cũng không ngăn được khắp thiên hạ đả kích ngấm ngầm hay công khai. Đánh cờ tội gì biến thành con cờ cho người khác lợi dụng, ngươi có cơ hội nói với hắn đi.
Vệ Xu mặc nhiên một hồi. Biết hắn đang ám chỉ người nào, nhẹ nhàng đáp:
- Vâng!
Băng tuyết bị tan chảy hóa thành nghìn vạn đạo dòng suối róc rách trong khe núi, trên núi xanh, băng trắng như tuyết che đỉnh.
Trên bàn đá đỉnh núi, một hán tử quần áo mặc y phục màu vàng đang đánh cờ với một hán tử áo đen, chợt một đạo nhân ảnh từ trên trời giáng xuống, rơi xuống cách đó không xa. Hai người cùng nhau quay đầu nhìn.
Người tới đeo mặt nạ, đang yên lặng thẩm thị hai người bọn họ, nhàn nhạt hỏi:
- Trầm Thiên Thu, Tiêu Lăng Ba?
Ánh mắt hai người mang theo vẻ cảnh giác từ từ đứng lên, hán tử hoàng y hỏi:
- Là chúng ta, tôn giá là người phương nào, tới đây có chuyện gì không?
- Ở cùng nhau càng tốt. Sau khi lĩnh mệnh lập tức trình diện, không được chậm trễ. Người kia lấy ra hai khối ngọc điệp, chia ra ném cho hai người.
Hai người mới vừa nhận ngọc điệp trên tay. Người tới không nói hai lời đã lắc mình lao đi, biến mất trên thương khung. Tốc độ cực nhanh, hiển nhiên tu vi bất phàm, ít nhất vượt xa tu vi của hai người bọn họ.
Hán tử hoàng y chính là Trầm Thiên Thu, là hà bá dưới chân núi này, hán tử áo đen chính là Tiêu Lăng Ba, là sơn thần núi này. Hai người hai mặt nhìn nhau, có chút không giải thích được. Sau đó nhìn về phía ngọc điệp đặc chế của Thiên đình trên tay, làm phép xem xét, phát hiện không phải là vật gì khác, chính là ngọc điệp bổ nhiệm tổng trấn phủ Quỷ thị. Phía trên rõ ràng điền tên của bọn họ, thiếu hụt duy nhất chính là pháp ấn của hai người. Chỉ cần hai người đánh xuống pháp ấn của mình ở nơi đã quy định thì sẽ chính thức trở thành người của Tổng trấn phủ quỷ thị.
Hai người trước sau ngẩng đầu nhìn nhau, đều có chút ít vui mừng không ngớt. Thật sự là Thanh Nguyệt và Long Tín đứng canh gác ở cửa tổng trấn phủ Quỷ thị đã khiến cho bọn họ kinh hãi, hai hiển thánh ở đây trông chừng đại môn, chúng ta là cái gì? Làm bọn họ tương đối có áp lực, có chút không muốn được thu nhận, ai ngờ chuyện ngoài ý muốn lại tới như vậy.
Hai người nhìn nhau cười một tiếng sau đó đều gật đầu, nhất tề đánh xuống pháp ấn của mình trên ngọc điệp bổ nhiệm.
Trầm Thiên Thu cười hỏi:
- Tiêu huynh, khi nào động thân?
Tiêu Lăng Ba cười ha ha nói:
- Người ta đã nói lập tức trình diện không được chậm trễ, dĩ nhiên là lập tức động thân?
Trầm Thiên Thu nhìn xung quanh, chần chờ:
- Có phải đợi sau khi tiếp nhận rồi mới nói?
Tiêu Lăng Ba giữ cổ tay của hắn:
- Sau khi tiếp nhận rồi mới nói? Ngươi không lo lắng sẽ bị gây khó dễ sao? Chậm thì dễ dàng sinh biến cố, tới tổng trấn phủ Quỷ thị trình diện thì đưa tinh linh báo tin trước một tiếng.
Trầm Thiên Thu còn có nghi ngờ:
- Như thế có rước lấy phiên toái gì không?
- Ngưu Hữu Đức là người sợ phiền toái sao? Huống chi bệ hạ có chỉ, tứ quân không được ngăn trở bất luận kẻ nào dưới trướng đi đầu nhập vào. Làm sao ngươi đột nhiên lại trở nên như đàn bà vậy, nơi đây có gì tốt mà quyến luyến, hãy nhìn chúng ta đi theo Ngưu Hữu Đức kiến công lập nghiệp như thế nào, đi!
Tiêu Lăng Ba giật cánh tay hắn kéo bay về phía không trung.
Hai người ở trên không trung cúi xuống nhìn sơn thủy phía dưới, không khỏi bay vòng quanh vài vòng, bọn họ bị vây hãm ở nơi đây nhiều năm, hôm nay rốt cục cũng thoát khỏi. Hai người cuối cùng lưu lại hai tiếng huýt sáo vang vọng trời xanh, sau đó nhanh chóng phá thương khung bay đi, dứt khoát kiên quyết, không hề quay đầu lại nữa.