Doanh Vô Mãn vẫn còn vô cùng mờ mịt không biết tình huống lúc này là thế nào, Doanh Cửu Quang đã nhìn Tả Nhi, giọng điệu trầm trầm:
- Mang thằng con trai ngỗ nghịch đó đến gặp ta!
Doanh Cửu Quang vừa dứt lời, Doanh Vô Mãn đã lập tức biết được phụ thân đang nói đến lão nhị Doanh Vô Khuyết, gần đây lão nhị ở trong miệng phụ thân đã mang danh “đứa con ngỗ nghịch rồi”. Doanh Vô Mãn vừa nghe thấy mấy chữ này, không khỏi thay Doanh Vô Khuyết đổ mồ hôi lạnh. Từ khi rời khỏi Hành Cung trở về, phụ thân vừa nhìn thấy lão nhị đã gọi thủ hạ cho lão nhị ăn Hộ Tâm Đan. Sau đó sai người lấy Thuần Long Tiên, kết quả là lão nhị vốn dĩ còn chịu thương tích sau trận roi ở Hành Cung, hiện tại lại bị phụ thân đích thân ra tay giày vò. Lúc này nghe giọng điệu tức giận của phụ thân, dường như lão nhị phải chịu tội nữa rồi.
Thành thật mà nói, lão nhị gặp chuyện không may liên tiếp làm hắn thầm mừng trong lòng, nguyên nhân rất đơn giản, nếu ấn tượng vô dụng của lão nhị cứ khắc sâu vào trong đầu của phụ thân, lão nhị sẽ không còn uy hiếp vị trí của hắn hiện tại nữa.
Mà lúc này, Tả Nhi đã đứng ra can ngăn, khuyên nhủ:
- Vương gia, việc này không có liên quan gì với Nhị gia hết, chẳng qua bởi vì Nhị gia gặp phải đúng lúc thôi, nhìn nội dung bên trong văn bia, đã đủ thấy Ngưu Hữu Đức không viết nó ra bởi vì tâm huyết dâng trào, càng chứng minh được chuyện Ngưu Hữu Đức cố ý gây chuyện tại bữa tiệc chúc thọ, cho dù không có Nhị gia nhúng tay vào, Ngưu Hữu Đức cũng sẽ tìm mọi cách làm náo động, trên thực tế thì hắn đã lợi dụng việc náo loạn cùng Nhị gia để triển khai kế hoạch của mình.
Cũng may là có nàng khuyên bảo. Doanh Cửu Quang cười lạnh vài tiếng, không muốn đề cập đến việc lôi Doanh Vô Khuyết đến đây nữa, xem như đã thả một con ngựa cho Doanh Vô Khuyết rồi. Sau đó hắn ngồi xuống, đặt tay lên bàn cờ, lắc đầu cười khổ:
- Tổn thất một Hầu vị cũng chẳng đáng gì, nếu như có thể, bổn vương tình nguyện đổi hai Hầu vị để người nọ thuần phục bản vương! Đúng là đã nhìn lầm người rồi, không thể ngờ được, một kẻ mà ta cho rằng trong đầu óc chỉ toàn cơ bắp, lại có mưu kế kỳ diệu đến mức này, đúng là một vị tướng soái đầy tài năng. Có thể hiệu lệnh được người như vậy, hắn sẽ góp một chân gánh vác tương lai sau này của Doanh gia, không phải gánh chịu quá nhiều mạo hiểu, cũng có thể giúp đỡ ngươi một tay, lão phu cũng chẳng cần lo lắng quá nhiều làm gì nữa!
Doanh Cửu Quang giơ ngón tay lên chỉ vào Doanh Vô Mãn, rồi nói tiếp:
- Đáng tiếc, quả thật đáng tiếc, hắn vốn là người trong tay bổn vương, vậy mà bổn vương lại để hắn lọt khỏi tay mình, bổn vương thực sự hận bản thân mình đã nhìn lầm người!
Trong đầu Doanh Vô Mãn đầy sương mù, muốn hỏi nhưng lại không dám hỏi, dù sao thì phụ thân hắn vẫn còn đang tức giận, hắn sợ mình gặp vận rủi, chỉ trưng ra vẻ mặt trông mong.
Vì sao chi chít đầy trời, ánh trăng chiếu rọi cả vùng, Phủ Hạ Hầu Thiên Ông, dưới đại thụ Kình Thiên, từng nhánh cây treo ngọn đèn lồng, một bàn cờ đang được bày ra. Hạ Hầu Thác cũng đang đánh cờ cùng Hạ Hầu Lệnh.
Vệ Xu bước nhanh đến, sau đó bẩm báo:
- Lão gia, Nhị gia, Ngưu Hữu Đức đã dựng văn bia tuyển người trước cửa Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị rồi.
Ánh mắt Hạ Hầu Lệnh vẫn nhìn chằm chằm vào bàn cờ, cười nói:
- Tên kia thực sự rất thú vị, dám trưng ra vẻ mặt tự tin trong bữa tiệc mừng thọ của phụ thân, ắt hẳn trên văn bia có trò gian trá gì phải không?
- Văn bia thiếp lập giới hạn đối tượng tuyển, không nhận tinh nhuệ bôn quân, chỉ chiêu nạp đám sơn thần, thổ địa.
Vệ Xu kể lại những nội dung trọng tâm trên văn bia.
- Ồ!
Hạ Hầu Lệnh ngẩng đầu, vẻ mặt đầy kinh ngạc, đôi lông mày hơi cau lại, tỏ vẻ khó hiểu, lại nghe thấy tiếng lạch cạch bên tai mình, hắn vừa quay đầu lại nhìn, đã thấy quân cờ được kẹp trên tay Hạ Hầu Thác đã rơi xuống bàn cờ, thần sắc kinh ngạc dần dần thay thế bằng nụ cười khổ.
Hạ Hầu Lệnh nhìn qua thì đã biết dường như phụ thân đã hiểu rõ điều gì đó rồi, vì thế đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Vệ Xu:
- Chẳng lẽ bên trong văn bia có thâm ý khác sao?
- …
Vệ Xu há miệng muốn nói, vốn định bẩm báo “Tam gia nhắc nhở” linh tinh gì đó, nhưng lại nghĩ đến Nhị gia đang ngồi đây, Nhị gia vẫn còn chưa hiểu rõ sự việc lần này, hắn lại bẩm báo với lão gia về phán đoán của Tam gia, e rằng Nhị gia sẽ không vui lắm đâu, vì thế hắn nhanh chóng nuốt hết mấy lời muốn nói vào bụng, chỉ nhắc nhở Hạ Hầu Lệnh một chút:
- Nhị gia, đừng xem thường đám sơn thần thổ địa kia, trong nhóm đó có không ít người bởi vì chẳng có bối cảnh bị chèn ép, vả lại tu vi cũng không kém, phỏng chừng số lượng không ít đâu, đừng nói là mười vạn người, ngay cả một trăm vạn người cũng có thể gom đủ.
Giọng điệu Hạ Hầu Lệnh vẫn mang vẻ thắc mắc, hỏi:
- Vậy thì sao chứ? Chỉ e rằng Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị kia cũng chẳng cung cấp được một vị trí tốt cho đám sơn thần thổ địa kia đâu, ít nhất thì lúc này đám sơn thần, thổ địa đó vẫn còn địa bàn của bản thân mình, vô cùng tiêu diêu tự tại, coi như Ngưu Hữu Đức được thăng làm Đô Thống U Minh đi nữa, hắn đã đắc tội với bao nhiêu người rồi? Cái giá phải trả cho việc phản bội bốn quân, được không bù nổi mất đâu.
Vệ Xu nhìn Hạ Hầu Thác, không lên tiếng.
- Lão nhị, ngươi sống trong cảnh giàu sang phú quý đã lâu, nên rút thời gian ra để tìm hiểu về những người ở tầng chót, sẽ có lợi cho ngươi.
Hạ Hầu Thác mở miệng dặn dò, giọng điệu lạnh nhạt.
Vừa nghe đã biết phụ thân đang chỉ ra thiếu sót của mình, Hạ Hầu Lệnh nhanh chóng bày ra vẻ mặt nghiêm túc, vội vàng đứng lên, chỉnh sửa áo mũ, khom người cúc cung:
- Vâng! Con trai nhớ kỹ lời dạy của phụ thân. Nhưng kính xin phụ thân giải thích mối nghi ngờ trong lòng con.
Hạ Hầu Thác ấn ấn tay, ý bảo hắn ngồi xuống, sau đó đặt tay lên bàn cờ, nhặt lấy quân cờ vừa mới làm rơi khi nãy, buông tiếng thở dài:
- Kế này rất tuyệt diệu, bày ra dương mưu đường đường chính chính, lại có thể đánh thẳng vào lòng người, có thể nói là tính toán không bỏ sót nhân tâm, đánh thẳng vào trong vấn đề nhức nhối nhất tại Thiên Đình, ta khó mà tin được một kẻ thô kệch như Ngưu Hữu Đức lại có thể nghĩ ra được mưu kế lần này. Lão nhị, vì sao có người tìm đến gia nhập, ta chỉ nói một ý. Sau khi nghe xong ngươi sẽ hiểu thôi.
Hạ Hầu Lệnh gật gật đầu:
- Con xin rửa tai lắng nghe.
Ánh mắt Hạ Hầu Thác nhìn vào bàn cờ, giống như đang suy nghĩ bước tiếp theo phải đi như thế nào:
- Ta hỏi ngươi, vì sao phần lới tướng sĩ tầng chót lại chủ động mạo hiểm tham gia khảo hạch Luyện Ngục, mà một số đệ tử quyền quý vì bị dồn ép không còn cách nào khác mới tham gia?