Phi Hồng lắc đầu.
- Giám Sát Tả Bộ cho thời gian quá ngắn, căn bản là thiếp thân không thể nói chuyện được quá nhiều với mẫu thân, sau đó thì mẫu thân bị mang đi. Thiếp thân lại gặp mặt Tư Mã Vấn Thiên, Tư Mã Vấn Thiên căn dặn thiếp thân phải làm việc cho tốt, bảo rằng sẽ tìm cho mẫu thân thiếp công việc nhẹ nhàng hơn, ít chịu khổ hơn trước kia, đợi đến khi thiếp thân đã tích lũy đầy đủ công lao, hắn sẽ chấp nhận cho hai mẹ con thiếp được đoàn tụ.
Miêu Nghị không biết phải nói như thế nào cho phải, tâm trạng của hắn hiện tại rất nặng nề, không cần nói đến nguyên nhân khác, chỉ mỗi việc mẫu thân Phi Hồng đang lao động chân tay ở nơi luyện chế Phá Pháp Cung, e rằng Giám Sát Tả Bộ sẽ không buông tha cho bà ấy, bọn chúng chỉ ép khô hết tất cả giá trị lợi dụng của hai mẹ con nàng mà thôi, nhưng hắn không thể nói ra những điều này để kích thích Phi Hồng thêm nữa.
Tóm lại, bất kể nói thế nào, lần này hắn đánh bật đánh bạ lại giúp cho Phi Hồng một chút ít ra có thể tạo cơ hội cho hai mẹ con nàng gặp nhau, biết được manh mối tung tích của bà ấy, mặc dù không biết địa điểm chính xác.
Mặt khác, hắn cũng rất bội phục Phi Hồng, chi trong thời gian ngắn đó, nàng còn biết nắm bắt thời gian tìm hiểu tung tích của mẫu thân, không giống như những người phụ nữ khác chỉ đắm chìm trong cảm xúc đoàn tụ sau ly biệt, không hổ là thám tử đã được huấn luyện của Giám Sát Tả Bộ. Hiện tại hắn cảm thấy hơi tò mò không biết trước kia Vân Tri Thu đã chiêu hàng Phi Hồng như thế nào nữa.
Ngày hôm sau, thiếp thân thị nữ Nga Mi của Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ đã đích thân đến Lục Ương Viên chào hỏi Miêu Nghị, sau mấy lời động viên, đã biểu đạt sự tán thưởng của Thiên Hậu đối với hắn, căn dặn hắn phải làm việc cho tốt, cuối cùng thì ban thưởng một đống tài vật và linh dược chữa thương.
Mà vết thương của Miêu Nghị lại không thể lành trong vòng một hai ngày được, vì thế hắn không định rời khỏi Lục Ương Viên ngay, chỉ đành phải ở tạm một khoảng thời gian, sau khi vết thương đã hồi phục một chút thì liên hệ với Vân Tri Thu báo bình an, không hề đề cập đến việc mình chịu phạt, chỉ nói qua loa cần phải ở lại Lục Ương Viên thêm chút thời gian nữa, đồng thời cũng liên lạc với Dương Khánh, bảo rằng sự việc đã trót lọt rồi.
Nhưng điều Miêu Nghị không ngờ tới chính là chuyện đánh cuộc tại Hành Cung đã nhanh chóng lan truyền khắp thiên hạ chỉ trong vòng mấy ngày ngắn ngủi, tuy rằng sự việc liên quan đến Thiên Đình thì không thể phổ biến quá mức rõ rệt, nhưng vẫn ngấm ngầm truyền bá trong bóng tối. Ngưu đại quan nhân hắn lại tiếp tục nổi tiếng khắp thiên hạ.
Tại Quỷ Thị, Vân Tri Thu cảm thấy khó chịu trong lòng, nàng ngồi trước bàn trang điểm, tóc dài xõa ngang vai, trong gương lại là khuôn mặt thấm đẫm nước mắt, cực kỳ đau thương, hiện tại nàng mới biết vì sao Miêu Nghị lại nói không thể trở về được, thì ra là chịu phạt roi tại Hành Cung, hắn không muốn nàng quá lo lắng nên mới gạt đi không nói tiếng nào.
Lúc này nàng mới biết được tình hình ngày đó Miêu Nghị đơn độc dự tiệc mừng thọ bị những con người có địa vị cực cao kia khi dễ, cả người lún vào trong đầm rồng hang hổ, một thân một mình đối mặt với cục diện cực kỳ hung hiểm, nếu không có khí khái bình tĩnh thong dong, chẳng hoảng chẳng loạn, thấy chết không sờn, đối đáp trôi chảy trước triều đình, sao có thể tìm được đường sống trong chỗ chết, chỉ vì một ngày mai sáng sủa nắng ráo.
Đây chính là một người đàn ông chân chính, nàng có thể gả cho hắn, thực sự không còn cầu gì hơn nữa, nước mắt Vân Tri Thu vẫn rơi, nhưng lại toát lên vẻ kiêu ngạo, nhưng vừa nghĩ đến Miêu Nghị cô độc một mình lăn xả vào trong hiểm nguy, nàng dường như nhìn thấy bờ vai gầy yếu đó sẵn sàng gánh chịu hậu quả phải chết, trái tim nàng quả thực tan nát rồi!
Lâm Bình Bình lẳng lặng nhìn Dương Triệu Thanh đứng trước cửa sổ, hắn đã đứng đây rất lâu, gương mặt căng chặt. Sau khi nghe kể lại câu chuyện tại Hành Cung thì hắn đã đứng ở đây rồi, lại không nói ra lời nào.
Cứ đứng như vậy cũng không phải là cách. Lâm Bình Bình đi đến cạnh hắn, dịu dàng nắm lấy cánh tay hắn, khẽ an ủi nói:
- Yên tâm đi, việc mạo hiểm như vậy mà đại nhân đã làm xong. Tổng Trấn đại nhân sẽ không có việc gì đâu.
Thần sắc trên mặt Dương Triệu Thanh dần toát lên vẻ kiên nghị quay đầu chậm rãi nhìn nàng, gằn từng câu từng chữ:
- Đại nhân thực sự quá anh hùng. Dương mỗ lúc sinh thời có thể đi theo đại nhân chính là may mắn của Dương mỗ rồi!
Lâm Bình Bình cũng gật gật đầu, thở dài thệt khẽ rúc vào người hắn, nàng cũng không thể nào tưởng tượng được, một nơi như triều đình kia, đoán chừng phần lớn người khi bước chân vào đó đều sẽ sợ đến mức nhũn chân, vị kia dám tranh luận kịch liệt trước mặt biết bao nhiêu đại thần trong triều đình, khí phách đó cũng phải khiến cho người khác thám phục và sợ hãi.
Trong Tổng Trấn Phủ, cũng có một người đứng trước cửa sổ, không ai khác chính là Mộ Dung Tinh Hoa nàng đã đứng đó thật lâu, sau đó thở dài nhẹ nhẹ, bao hàm tâm tình cực kỳ phức tạp, hiện tại nàng đã hiểu biểu hiện đắm chìm trong men rượu, ý chí tinh thần sa sút kia chỉ qua là nhẫn nhịn mà thôi, một khi đã ra tay thì chấn động trời đất.
Tín Nghĩa Các, Tào Mãn đang ngồi đằng sau trường án, hắn cầm ngọc điệp xem xét nhiều lần, hắn có điều kiện biết rõ hơn về tình hình ở Hành Cung so với những lời đồn ngoài kia, trên tay hắn chính là những gì mà Miêu Nghị đã trải qua, mỗi một tiếng động, mỗi một cử chỉ đều không bỏ sót chi tiết nào.
Cuối cùng, thì hắn cũng đặt ngọc điệp lại trên bàn, buông tiếng thở dài với Thất Tuyệt đang lẳng lặng đứng chờ ở bên cạnh:
- Náu mình chờ đợi, không ra tay thì thôi, một khi đã ra tay liền khiến ai nấy đều phải kinh ngạc, kẻ này không phải là vật trong ao, nếu có thể sống sót qua tầng tầng lớp lớp kiếp nạn, chắc chắn có thể bay lên chín tầng trời!
Vừa dứt lời, Tào Mãn nhắm mắt, chậm rãi lắc đầu cười khổ.
Có lẽ Lục Đạo ở sau lưng hắn bày mưu tính kế từ trước rồi!
Tào Mãn nhắm mắt phát ra tiếng hừ hừ:
- Người Lục Đạo quang minh chính đại, cũng có khi sảng khoái thẳng thắn, cũng có người gian trá xảo quyệt, nhưng ta chưa bao giờ biết lại có kẻ sử dụng dương mưu như thế này đâu, ít nhất là những tình báo của chúng ta nhận được cũng chẳng có ai am hiểu thủ đoạn thất thường, cương nhu đều đủ như vậy, trừ khi lại có nhân vật nào đó trong Lục Đạo mới nổi lên gần đây mà chúng ta chưa biết mà thôi.