Phi Thiên

Chương 2846: Mẹ con gặp lại (1)

Cũng có thể nói rằng, từ sâu thẳm trong tâm hồn nàng đã có cảm giác sợ hãi với Tư Mã Vấn Thiên, cảnh mẹ con nàng vừa mới tỉnh lại đã phát hiện bọn họ bị nhốt trong chiếc lồng sắt đã trở thành một dấu ấn kinh khủng đã khắc sâu vào trong tiềm thức, trong không gian âm u dưới mặt đất, dưới ánh đèn lờ mờ, Tư Mã Vấn Thiên đang đứng ở nơi cao cao, đưa mắt lạnh lùng nhìn mẹ con nàng, sắc mặt phủ trong chiếc đèn leo lắt giữa đêm đen tràn đầy sắc thái tà ác, ánh mắt kia tựa như đang nhìn một con sâu cái kiến nào đó.

Vừa nhìn thấy Tư Mã Vấn Thiên, dường như mẫu thân nàng đã hiểu được điều gì đó, vì thế bà tỏ vẻ hoảng sợ, thậm chí run rẩy, nhào đến chiếc lồng sắt liều mạng gào thét điên cuồng, hô hào muốn gặp bệ hạ, tiếp theo đó là khóc rống cầu xin buông tha mẹ con nàng đi, nhưng nói thế nào cũng vô dụng, có nói rách cổ họng cũng vậy thôi. Tư Mã Vấn Thiên vẫn đứng bất động ở đó, quan sát mẹ con nàng trong tầm mắt đầy băng lãnh, cuối cùng chỉ quay người bay đi, quyết định vận mệnh của mẹ con nàng, khung cảnh đó thực sự đã trở thành ác mộng trong lòng nàng, khắc vào trong xương tủy.

Thân thể Phi Hồng cứng ngắt, nàng chỉ biết đứng ngay tại chỗ, không biết nên qua đó hay rời đi trong lặng lẽ.

- Đến rồi sao?

Tư Mã Vấn Thiên phá vỡ sự tĩnh lặng trong sơn cốc, ánh mắt vẫn không rời khỏi quyển sách, giọng điệu cực kỳ bình thản nói:

- Ta đã ra lệnh cho cấp trên của ngươi truyền tin bảo ngươi đến đây.

Phi Hồng lập tức bước nhanh về phía trước, quỳ một chân trên đất trong tâm trạng căng thẳng, hai bàn tay đan chặt vào nhau, dùng lễ nghi bái kiến cấp trên Giám Sát Tả Bộ cúi đầu hành lễ:

- Tham kiến Tả Sứ đại nhân!

Lúc này, ánh mắt của Tư Mã Vấn Thiên mới đặt trên người nàng, thu sách vở trong tay, đứng lên, giẫm từng viên đá cuội dưới chân, từ từ bước đến bên cạnh Phi Hồng đang cúi đầy quỳ trên mặt đất, vẫn là ánh mắt từ trên cao nhìn xuống kia.

- Không cần đa lễ, đứng lên đi.

Phi Hồng cực kỳ bối rối, chỉ đứng lên chậm rãi mà không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.


Tư Mã Vấn Thiên đưa tay nắm lấy cằm của nàng, nâng gương mặt của Phi Hồng lên, cảm giác được sự sợ hãi cùng run rẩy của Phi Hồng, đáy mắt bình tình mang theo dịu dàng cùng vui vẻ, nói:

- Không cần quá căng thẳng vậy đâu. khi ngươi còn bé, ta đã từng bế ngươi rồi có lẽ ngươi không nhớ rõ.

Mặc dù vẻ mặt hắn tràn ngập vui vẻ, giọng điệu dịu dàng kể lại chuyện xưa, nhưng đối với chính bản thân Phi Hồng, hắn cũng không khác gì một ác ma, đường như trong đôi mắt kia ẩn giấu tà ác vô tâm.

Thả cằm của nàng ra, Tư Mã Vấn Thiên chắp tay ra sau lưng đi vòng quanh người nàng, đánh giá dáng người thướt tha, sau đó vòng trở về đối mặt chính diện với Phi Hồng, nhìn chằm chằm dung nhan xinh đẹp của nàng, bèn chậc chậc vài tiếng:

- Khi ngươi còn bé, ta đã nhìn ra ngươi là một mỹ nhân rồi, cũng nghĩ đến việc sau này ngươi sẽ trở thành người làm được việc lớn, vì thế ngay tại khoảnh khắc đầu ngươi sắp rơi xuống, ta mới ra tay cứu giúp. Hiện tại, quả nhiên là càng ngày càng đẹp, gương mặt này, tư thái này, không có chỗ nào không phải là tuyệt sắc, tên Ngưu Hữu Đức kia đúng là nhặt được của hời rồi, vốn là ngươi càng phải được đặt cạnh một người có thân phận cao quý hơn nhiều, nhưng giờ phải khổ cho người rồi.

Phi Hồng hơi hơi cúi đầu, yên lặng ngửa tai lắng nghe.

- Tình báo trước đó của ngươi có sai sót, cái gì mà ý chí tinh thần sa sút, ra tay đánh ngươi đều là biểu hiện giả dối của Ngưu Hữu Đức, hắn đã có âm mưu từ trước khi đi Ngự Viên rồi. Ta đang nói đến tiệc mừng thọ của Hạ Hầu Thiên Ông, ngươi nói thử xem, đã xảy ra chuyện gì?

Giọng điệu của Tư Mã Vấn Thiên vẫn bình thản như cũ, khí thế u ám khiến người ta sợ hãi, không giống với vẻ ngoài sáng sủa phấn chấn khi đứng trước mặt Thanh Chủ và đám người Cao Quan kia.

Tất nhiên là Phi Hồng cảm nhận được sự đáng sợ của hắn, nàng cũng biết trong mắt không ít quan viên trong Thiên Đình, người này chính là hóa thân của khủng bố, kinh khủng hơn rất nhiều so với Giám Sát Hữu Sứ Cao Quan, ít nhất Cao Quan đáng sợ ở ngoài sáng, là một người chấp pháp ở bên ngoài, còn người này lại có thể thêu dệt tội danh trong yên lặng, đây con người ta vào cảnh cửa nát nhà tan, chẳng khác nào một con rắn độc luôn trốn ở một góc khuất nào đó, không biết khi nào sẽ cắn ngươi một phát, khiến người ta không thể nào phòng bị được.

Phi Hồng dùng giọng điệu căng thẳng đáp lời:

- Thuộc hạ cũng không biết có chuyện gì xảy ra, sau khi đi vào Ngự Viên thì thuộc hạ mới dần dần nhận ra có cái gì đó không đúng.


Ánh mắt Tư Mã Vấn Thiên chuyển lạnh, hỏi:

- Nếu như ngươi đã nhận ra có điều gì đó không đúng, vậy sao không báo lại sớm đi?

Phi Hồng:

- Không phải như suy nghĩ của Tả Sứ đại nhân đâu, thuộc hạ thực sự không biết rõ ràng mục đích hắn đến Ngự Viên là để làm gì. Lúc trước, hắn vẫn luôn uống say rồi đánh chửi thuộc hạ, tuyên bố sẽ bỏ thuộc hạ, nhưng khi vừa nhìn thấy Lục Bà Bà tại Lục Ương Viên, sau khi bị Lục Bà Bà đánh chửi, đột nhiên hắn thay đổi thái độ, nói rằng muốn giảng hòa với thuộc hạ, thuộc hạ đang cảm thấy vô cùng kỳ lạ, muốn quan sát thêm, nhưng không ngờ rằng hắn dám xông vào Hành Cung gây náo loạn, xin Tả Sứ đại nhân xem xét!

Nàng vừa dứt lời lại tiếp tục quỳ một chân xuống cúi đầu.

Tư Mã Vấn Thiên cũng cúi đầu nhìn nàng:

- Có phải hắn đã phát hiện ra thân phận của ngươi hay không?

Phi Hồng ngẩng đầu lên trả lời:

- Thuộc hạ nghĩ không thể nào đâu, trừ khi... trừ khi...

Tư Mã Vấn Thiên quát khẽ:

- Trừ khi điều gì?

Phi Hồng vội vàng cúi đầu:

- Trừ khi có người bên Tả Bộ tiết lộ thân phận của thuộc hạ.

- Ngươi suy nghĩ nhiều quá rồi, số người bên Tả Bộ biết rõ thân phận của ngươi chỉ đếm trên đầu ngón tay, những người đó không thể nào tiết lộ thân phận của ngươi được.