Những lời nói này của hắn không sợ đắc tội với người khác sao? Quan trọng nhất là hắn đã đắc tội với từng người một từ trước rồi, cho dù hiện tại hắn có khách khí nịnh nọt đi chăng nữa, người ta cũng sẽ không khách khí với hắn, tất nhiên hắn còn phải kiên cường vượt qua chông gai thử thách lần này rồi nói sau, ngay cả tính mạng trước mắt của mình còn không giữ được, nói chi đến sau này? Vì thế tất nhiên hắn phải đắc tội thôi!
Đây cũng là phong cách làm việc của Miêu Nghị hắn, nếu hắn cứ lo trước lo sau thì cũng không đắc tội với nhiều người như vậy đâu, đương nhiên, hiện tại cũng sẽ không đứng nơi đây!
Hắn vừa nói xong, thực sự có thể nói là ngữkinh tứ tọa, khiến tất cả những người xung quanh kinh ngạc.
Thanh Chủ nghiêng đầu, dời mắt từ Miêu Nghị sang Thượng Quan Thanh đang đứng một bên, truyền âm nói:་
- Cái thằng khỉ gió này đúng là không khách khí chút nào, hèn gì không kiếm ăn được, đúng là một thằng đần!
Thượng Quan Thanh nhếch miệng gượng cười một chút, ánh mắt quét nhìn phản ứng mọi người tại hiện trường.
Hết thảy đều đang yên tĩnh trố mắt nhìn, lời nói của Miêu Nghị rơi vào tai từng người mang theo hàm ý khác nhau.
Cánh tay Phá Quân xếp thành hình chữ bát đặt lên mép bàn dài, lời nói cứng rắn thế này thực sự rất hợp khẩu vị của hắn, sự thật chính là sự thật, không cần phải cong cong vòng vèo, khách khí cùng đám người này.
Ánh mắt Vũ Khúc nhìn phản ứng của Phá Quân, trong lòng thầm than, hèn gì kẻ này được Phá Quân thưởng thức, tính cách thấm vào trong xương máu rất thích hợp với Cận Vệ Quân, hèn gì có thể lãnh đạo nửa chi Hổ Kỳ đánh tan trăm vạn tinh nhuệ tại Dậu Đinh Vực.
Sắc mặt nhiều người ở đây không hề tốt đẹp gì, nhưng tâm tình biến hóa không lớn, cả đám đều đã nhìn ra, hèn gì cái tên gà mờ này dám ra tay với những nô tài của đám quyền quý trong triều đình, thật đúng là quá mức ngốc nghếch, cái gì cũng dám nói trước mặt người khác.
Kiêu ngạo! Cuồng vọng! Đây là những đánh giá trong nội tâm của những vị đại thần, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị đều tràn ngập khinh thường và bất thiện, mặc dù không muốn so đo với Miêu Nghị, nhưng để mặc cho Tề Linh Hoàn tranh luận với hắn là được rồi, đối phó với một con tốt nhỏ nhoi mà cần bọn hắn ra mặt, há chẳng phải khiến mọi người chê cười hay sao, quan trọng là Miêu Nghị rất kiêu ngạo, nhưng bọn họ không tìm ra được lý do gì để phản bác cả.
Ngay cả Tề Linh Hoàn tính trách cứ cũng bị nghẹn bởi những lời Miêu Nghị vừa nói, hắn trừng mắt sững sờ, chưa bao giờ thây có một người như vậy.
Hắn muốn dần Miêu Nghị vào trong bẩy rập, ai ngờ Miêu Nghị không thèm nhìn tới cái bẫy của ngươi, dùng phương thức thẳng thắn mạnh mẽ đâm thẳng vào, chẳng cần ngươi châm ngòi thổi gió mở rộng phạm vi công kích làm gì, chính hắn đã tự làm việc này rồi, ta đắc tội với rất nhiều người ngay tại chỗ rồi đó, ngươi làm gì được ta đây?
Tề Linh Hoàn nghĩ tới nghĩ lui cũng không tìm ra được chỗ nào để chỉ trích Miêu Nghị, bất kể là tuyển ra một đệ tử trong gia tộc đấu tay đôi với đối phương trong cùng một điều kiên như nhau, hay dẫn binh tác chiến, e rằng không ai là đối thủ của tên Ngưu Hữu Đức này rồi, tuy rằng cái thằng này không tốt đẹp gì, thậm chí là khiến người khác hận đến nghiến răng, nhưng lại nổi tiếng là một vị tướng dũng mãnh, chiến tích chói mắt huy hoàng, nhớ ngày đó, ngay cả Tử Đại Thiên Vương cũng muốn tranh đoạt người này, chỉ bấy nhiêu cũng đủ để giải thích rồi.
Doanh Vô Khuyết đang quỳ trên mặt đất thực sự muốn gào lên, trong Doanh gia có thiếu gì đệ tử có thực lực tương đương, tất nhiên là đối chiến được với Ngưu Hữu Đức rồi, nhưng bởi vì con hắn là vết xe đổ còn đó, ngay cả chống lại Ngưu Hữu Đức cũng không đủ nhìn, nếu bàn đến vấn đề mang binh đánh giặc thì trong những đệ tử tại gia tộc, có mấy ai đã chứng kiến cảnh đổ máu tại chiến trường chính thức đâu? Nếu có thì cũng mang theo cao thủ bảo hộ trong lồng, dưới điều kiện như nhau thì làm sao có thể làm được việc dùng năm mươi nghìn binh lính mà chống lại trăm nghìn binh lĩnh dũng mãnh như Ngưu Hữu Đức? Mấy lần hắn muốn há miệng, nhưng lời nói vừa tới miệng đã bị nuốt vào trong bụng.
Đây cũng chính là lợi ích lấy được từ chiến tích thực tiền, tại phương diện này, Miêu Nghị bày ra thành tích cứng rắn khiến tất cả mọi người không còn gì để nói.
Phong phạm và háo khí xông lên tận mây trời của Miêu Nghị đủ đê khiên hai mẹ con Mị Nương phải ghét mắt, chẳng qua là Mị Nương lặng lẽ quan sát phản ứng của chúng đại thần, nói thầm trong lòng, Ngưu Hữu Đức nói như vậy có quá thích hợp không? Dường như hơi cuồng vọng thì phải?
Lông mày Thiên Hậu Hạ Hầu Thừa Vũ vểnh lênh, ánh mắt miệt thì đám đang ngồi bên dưới, phát hiện Ngưu Hữu Đức không hổ là người của Thiên Tần Cung nàng, nói ra được những lời khiến nàng hả giận vô cùng, âm thầm khen ngợi, nói rất hay! Nói có khí phách! Đúng là có thể ép tất cả các đại thần trong triều đều phải im lặng, thực sự làm tăng thể diện cho Thiên Tần Cung rồi!
Vốn dĩ nàng đã không ưa gì đám đại thần trong triều rồ, không ai là người tố,t kể cả Hạ Hầu gia.
Không thể chọc ngoáy được gì ở đề tài này, gương mặt Tề Linh Hoàn trầm xuống, đang muốn đổi chủ đề tìm cách chỉ trích, ai ngờ Miêu Nghị lại chớp lấy cơ hội chất vấn.
- Đại nhân chỉ nghe thấy ty chức mắng Doanh Vô Khuyết, chẳng lẽ không nghe thây Doanh Vô Khuyết măng ty chức chứ?
Tề Linh Hoàn thản nhiên trả lời:
- Đã nghe được, hắn nói ngươi là kẻ bất lực, không chiêu nạp được người ở Quỷ Thị, chỉ biết đánh nữ nhân của mình cho hả giận. Thế nhưng nếu dựa theo đạo lý của ngươi mà nói, dường như cũng không tính là chửi mắng gì, không mắng ngươi, chỉ đang trần thuật một sự thật mà thôi.
- Sự thật? Nực cười, ty chức không chiêu nạp được người nào sao?
Miêu Nghị cười lạnh, hai tay giang ra, vung tay áo lên:
- Nếu ty chức muốn nhận người, chỉ cần vung tay áo là có thể nhận được mười vạn quân tinh nhuệ rồi!
Sau khi nghe thấy những câu nói đó, không ít người xì mũi khinh thường ra mặt căn bản là không ai tin tưởng.
Vốn là Tề Linh Hoàn định đổ thêm tội cho Miêu Nghị, dồn hắn vào con đường hữu tử vô sinh, nhưng mới vừa rồi đã lãnh giáo được cái miệng Miêu Nghị quá mức lợi hại, e sợ Miêu Nghị mượn đề tài này kéo bản thân xuống nước, vì thế không dây dưa với Miêu Nghị nữa, bắt đầu đâm thẳng vào chỗ hiểm:
- Chuyện ngươi có chiều nạp được người hay không thì đó là việc của ngươi, nhưng vì sao lại phát ngôn bừa bãi, dám nói rằng nguyên nhân của việc không tuyển được ai là bởi vì những vị đại thần ra tay cản trở? Vu cáo đại thần trong triều là tội lớn, vu cáo đại thần trong triều chính là vu cáo Thiên Đình, tội càng thêm tội, ngươi có biết tội của mình không?
Doanh Vô Khuyết ngẩng đầu nhìn chằm chằm Miêu Nghị, trong lòng cười đắc thắng, thầm nghĩ, lần này ngươi tính xử lý thế nào đây?