Quan sát phản ứng của hắn, thần sắc thán phục sợ hãi trên gương mặt Vân Tri Thu dần dần biến mất, một bên lông mày nâng lên.
- Hiện tại, dường như ta hơi hiểu rõ rồi.
- Ồ...?
Miêu Nghị cũng khôi phục tinh thần, nhìn về phía nàng:
- Hiểu rõ cái gì?
Vân Tri Thu không thèm nói lời khách sáo:
- Ngươi không muốn nói việc Tụ Hiền Đường cho Dương Khánh, không phải vì ngươi không định thông báo cho hắn biết, thực ra trong lòng ngươi hiểu rất rõ Dương Khánh là đối tượng phù hợp nhất để thương lượng chuyện này, cũng không phải lý do mà ngươi vừa nói lúc này, ngươi đang cố gắng tránh né hắn, hay nói đúng hơn chính là ngươi ghen ghét hắn thông minh hơn mình, ngươi muốn chứng minh cho dù không có Dương Khánh, ngươi vẫn làm việc này rất tốt.
Miêu Nghị sững sờ, sau đó bật cười ha hả nói:
- Phu nhân nói sai rồi sao ta phải so sánh cao thấp với hắn làm gì chứ?
Vân Tri Thu hừ lạnh nói:
- Ngươi đang so cao thấp với chính bản thân mình kia kìa.
Vẻ mặt Miêu Nghị giật giật, tiếp theo cười khổ nói:
- Chẳng lẽ trong mắt của phu nhân ta lại là người hẹp hòi đế vậy sao?
Ánh sáng trong đôi mắt Vân Tri Thu lóe lên, gương mặt đang nghiêm túc đột nhiên chuyển sang dí dỏm hài hước, hai mắt mở to:
- Sao thế, không biết ta đang đùa à?
Miêu Nghị liếc mắt, thế nhưng trong lòng lại đang thở phào nhẹ nhõm.
Vân Tri Thu cũng có ý định chuyển hướng đề tài. Vì thế nàng lảng sang việc khác:
- Kế sách của Dương Khánh mặc dù nói rằng đơn giản thì đơn giản thật, nhưng nói khó cũng khó, khi nào thì ngươi chuẩn bị ra tay?
Miêu Nghị gật đầu chậm rãi:
- Để ta cân nhắc việc này một lúc đã.
Đúng lúc này, Tuyết Nhi xuất hiện bên ngoài tĩnh thất bẩm báo:
- Đại nhân, có khách đến thăm. Hai vợ chồng rời khỏi tình thất, Miêu Nghị hỏi:
- Người đó là ai?
Tuyết Nhi:
- Mộ Dung Tinh Hoa.
- Ồ...
Miêu Nghị trố hắn cảm thấy kỳ lạ, chẳng biết Mộ Dung Tinh Hoa đên nơi quái quỷ như thế này để làm gì, hắn cũng không nghĩ rằng Mộ Dung Tinh Hoa đến đây để thăm mình, một phần cũng là vì năm đó chuyện giữa hai người vẫn còn nhiều lúng túng, hơn nữa, bản thân hắn đã đắc tội Doanh gia triệt để rồi, dẫu nói rằng mối ân oán này buông xuống tạm thời, nhưng dù sao thì Mộ Dung Tinh Hoa và Tạo Vạn Tường có quan hệ với nhau tại Doanh gia, hiện giờ chạy đến đây đều không quá mức thỏa đáng cả về tình lẫn về lý.
Trong lúc đang cân nhắn, ai ngờ hắn vừa quay đầu đã phát hiện thấy vẻ mặt Vân Tri Thu hiện lên vẻ nghi ngờ đang dò xét bản thân, giống như Miêu Nghị hắn và Mộ Dung Tinh Hoa đã làm ra chuyện gì đến mức không thể gặp mặt, vì thế mà bổ sung thêm một câu, chẳng khác nào vẽ rắn thêm chân.
- Quan hệ giữa ta và nàng ta rất đơn giản.
Sắc mặt Vân Tri Thu biến ảo nhanh chóng, cười như không cười nói:
- Ta không nói gì hết ngươi giải thích làm gì? Nếu mốn giải thích cái gì nữa thì cứ nói tiếp, ta nghe đây.
Tuyết Nhi ở bên cạnh mím môi giống như đang nín cười.
Đúng là không chịu nổi nữ nhân này mà, Miêu Nghị vộ ho khan thành tiếng, hai tay chắp ra sau lưng đi mất:
- Ta đi tiếp khách đây.
Vân Tri Thu thản nhiên nói tiếp:
- Dường như lâu lắm rồi ta chưa gặp mặt nàng. cùng đi xem, ngươi không ngại chứ?
Mặc kệ Miêu Nghị có đồng ý hay không, nàng đều đuổi theo bước chân của hắn rồi.
Bên trong phòng tiếp khách, những bố trí mang theo hơi thở Phật Môn vẫn được giữ lại. Mộ Dung Tinh Hoa mặc bộ váy đen giống như trước kia, dung nhan không đổi. Thiên Nhi dâng trà nước ở một bên rất lễ phép đứng yên lặng, còn Mộ Dung Tinh Hoa nhân dịp này đánh giá bốn phía căn phòng, dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng đến Tổng Trấn Phủ Quỷ Thị. Hơn nữa đây là Tổng Trấn Phủ mới toanh, đương nhiên nàng tò mò hơn vài phần. Trước khi chưa đến đây, nàng đã nghe thấy lai lịch của Tổng Trấn Phủ mới này rồi. Mộ Dung Tinh Hoa rung động trong âm thầm, phát kiện vị Ngưu đại nhân kia vẫn giữ nguyên phong cách cũ, đi đến chỗ nào thì gây tiếng vang đến đó, cho đến bây giờ thì Địa Tàng Tự và Tổng Trấn Phủ đều nước sông không phạm nước giếng, nhưng sau sự việc lần này, lại thay đổi hoàn toàn, hơn nữa hắn còn lựa gạt người ta trắng trợn.
Đợi đến khi hai vợ chồng xuất hiện từ hậu đường. Mộ Dung Tinh Hoa liền đứng lên hành lễ:
- Đại nhân, phu nhân.
- Chúng ta đều là người quen cũ, huống chi bây giờ ngươi cũng không phải là thủ hạ dưới trướng của ta, không cần phải khách sáo vậy đâu, cứ xem như những người bạn cũ nói chuyện thôi. Ngồi đi!
Miêu Nghị đưa tay mời ngồi. Sau đó quay sang cười bảo Vân Tri Thi ngồi xuống cùng mình.
Dù sao cũng không gặp mặt nhau đã lâu. Sau khi ngồi xuống, có vẻ Mộ Dung Tinh Hoa còn hơi rụt rè nhưng vẫn mở miệng nói đôi lời:
- Năm đó, ta và đại nhân rời khỏi Thiên Nhai, không ngờ chỉ mới qua bao nhiều năm, đại nhân đã sớm đi lên đến vị trí Tổng Trấn ròi, tốc độ tân chức thực sự vô cùng thần tốc.
- Ha ha, ta đã nghe qua những lời khách sáo rồi, nếu ngươi đã đến nơi này, ắt hẳn ngươi cũng hiểu rất rõ, thực ra hiện tại bọn ta sống dở chết dở, vị trí Tổng Trấn gì đó cũng chỉ là vật trang trí mà thôi.
Miêu Nghị tự giễu vài câu, sau đó chuyển đề tài về phía nàng.
- Thôi cứ nói về ngươi đi, hiện tại ngươi thế nào, sao hôm nay lại rảnh rỗi mà đến đây?
Nói đế tình huống lúc này của nàng, Mộ Dung Tinh Hoa miên cưỡng nặn ra nụ cười:
- Tình hình hiện tại của ta thực sự khiến người ta cười chê, Tào Vạn Tường đã bỏ ta rồi.
- ...
Miêu Nghị và Vân Tri Thu sững sờ, hai người đồng thời nhìn nhau, Vân Tri Thu thử dò hỏi:
- Có chuyện đã xảy ra rồi?
Mộ Dung Tinh Hoa cười nhạt nói:
- Kỳ thực cũng không có việc gì, sau khi ta rời khỏi Thiên Nhai, đi đến nơi có đội ngũ Tào Vạn Tường đang làm thống lĩnh, bởi vì có thể diện là phu nhân Tào Vạn Tường nên cuộc sống trôi qua khá hài lòng. Sau đó, Thiên Đình xuất hiện thay đổi, Thiên Nguyên Hầu bị bãi miền chức vụ, mà Tào Vạn Tường lại là thân tín của Thiên Nguyên Hầu nên không thể thoát khỏi liên quan, vốn cũng bị khai trừ, nhưng cũng may mắn là Thiên Nguyên có một vài người quen cũ bên phe Doanh Thiên Vương, vì thế Thiên Nguyên Hầu có thể miễn cưỡng bảo vệ được một ít kẻ thân tín. Tào Vạn Tường cũng là một trong số những người đó, vì thế hắn đến một nơi khác tại Bắc Quân nhậm chức. Tuy rằng Tào Vạn Tường không thể tránh khỏi bị khai trừ, nhưng chức vị của hắn chỉ hơi rơi xuống, từ Đô Thống thành Phó Đô Thống, xem như là may mắn trong bất hạnh rồi. Sau này Tào Vạn Tường quen với một vị họ hàng xa của vị Hầu gia cấp trên. là một người phụ nữ, hai người đã phải lòng nhau rồi.