Trong lòng nàng mừng như điên, xem ra bảo tàng trong truyền thuyết quả nhiên tồn tại, không thì sao Ngưu Hữu Đức có thể mở miệng liền nói ra hai chữ “bảo tàng“.
Miêu Nghị lắc đầu, xoa xoa ngực bị ngón tay đâm đau đớn lúc nãy, đi lên trước vòng qua bên cạnh Ngọc La Sát, thẳng đến bậc thang dưới tượng phật lớn.
Ngọc La Sát quay lại nhìn, không biết hắn làm trò quỷ gì.
Trước mặt nàng, Miêu Nghị không đến mức giở trò quỷ gì, nhưng đang nhân lúc này nhanh chóng suy nghĩ đối sách ứng biến lâm thời.
Hắn phát hiện Dương Khánh lại tính sai một lần nữa, người ta vì bảo tàng đã không tiếc không cần làm Ngọc Diện Phật, thế cục Phật giới cùng Thiên Đình chó má gì đó căn bản vô dụng với người ta. Nhưng mà ngẫm lại, cũng không thể trách Dương Khánh, hắn phân tích vẫn không sai, mấu chốt là có một số việc Dương Khánh căn bản không biết, ví dụ như bảo tàng Nam Vô Môn để lại, Dương Khánh nắm giữ có thiếu sót, xảy ra chuyện cũng chỉ có thể trách bản thân có che giấu với Dương Khánh.
Nói tới bảo tàng, Miêu Nghị cũng phát hiện hình như mình tính sai cái gì, giá trị bảo tàng này quả thật kinh người, thật sự đáng để Ngọc Diện Phật không tiếc trả giá đắt. Nhưng nói đi phải nói lại, đến địa vị như Ngọc Diện Phật, tiền tài dường như đã không quá quan trọng, chỉ cần chiếm được Phật vị đó, người ta cũng không thiếu tài nguyên tu luyện. Bây giờ người ta lại nhảy ra, vì có được bảo tàng đó, ngay cả Ngọc Diện Phật cũng không làm, thứ gì còn trọng yếu hơn cả địa vị Ngọc Diện Phật? Lên trên nữa cũng chỉ có vị trí Phật chủ, chẳng lẽ trong bảo tàng đó còn giấu thứ gì có thể thay thế Phật chủ?
Miêu Nghị càng nghĩ càng kinh hãi, nghĩ tới lời để lại của người trong bảo tàng, quả thật có huyền cơ.
Đi đến bậc thang ngẩng đầu nhìn pho tượng Phật chủ, chầm chậm xoay người, ngồi xuống bậc thang, vỗ bậc thang bên cạnh:
- Có chuyện gì ngồi xuống từ từ nói.
Ngọc La Sát không có hứng thú ngồi ngang hàng với hắn, đi tới trước mặt, từ trên cao nhìn xuống nói:
- Thành thật khai báo đi.
Miêu Nghị ngẩng đầu nhìn nàng, hỏi:
- Trong bảo tàng đó rốt cuộc giấu thứ gì?
Ngọc La Sát có cảm giác bị đùa giỡn, trong mắt lập tức toát ra giận dữ, Miêu Nghị vội vàng giải thích:
- Ta biết có chuyện bảo tàng, nhưng không biết trong bảo tàng rốt cuộc có cái gì.
Thân sắc Ngọc La Sát giãn ra.
- Điều này thì ngươi không cần biết, ngươi chỉ cần nói cho ta biết bảo tàng ở chỗ nào.
Má nó, nhìn ngươi kiều này, nói cho ngươi xong, ta còn mạng nữa hả? Miêu Nghị thầm nhủ, mặt ngoài cười khổ nói:
– Ta thật không biết chỗ bảo tàng ở đâu...
Thấy đối phương lại muốn nổi giận, vội vàng bổ sung:
- Nhưng ta tìm được một tấm tàng bảo đồ trong di chỉ Nam Vô Môn, chỉ là cho đến giờ, ta vẫn không có cơ hội tìm được tới chỗ bảo tàng.
- Người tìm được tàng bảo đồ ở di chỉ Nam Vô Môn?
Ánh mắt Ngọc La Sát híp lại, như là hoài nghi:
- Làm sao ngươi biết di chỉ Nam Vô Môn có tàng bảo đồ?
Miêu Nghị thở dài:
- Ta phát hiện được trong di vật của Hỏa Tu La sư phụ của ta, tàng bảo đồ Nam Vô Môn thật ra chia làm hai bộ phận, một phần là khẩu quyết tìm bảo, một phần chính là bản đồ bảo tàng, hai thứ thiếu một cái cũng không được. Chỉ có khẩu quyết không có tàng bảo đồ thì vô dụng, chỉ có tàng bảo đồ không có khẩu quyết cũng vô dụng, nhất định phải hợp nhất hai cái mới có thể tìm được địa điểm bảo tàng. Trong di vật của Hỏa Tu La Sư phụ ta có khẩu quyết, cũng biểu thị địa điểm cất giấu tàng bảo đồ trong di tích Nam Vô Môn. Lần trước vừa lúc đại thọ Lam Dạ Bồ Tát, có cơ hội trừ độc tinh, ta liền thuận tay lấy ra tàng bảo đồ, chỉ đơn giản vậy thôi.
Nghe ra có cảm thấy không tầm thường, nhưng thế mới đúng với địa vị của thứ kia, bằng không làm sao ngay cả Yêu Tăng Nam Ba cũng không tìm được? Mà trước kia Hỏa Tu La hoành hành thiên hạ quả thật có khả năng lấy được thứ này! Ngọc La Sát nghe rồi ánh mắt chợt lóe, đưa tay ra.
- Đưa tàng bảo đồ cho ta!
Miêu Nghị còn rất phối hợp, chỉ là mặt ngoài do dự một lát, liền lấy ra quả cầu kim loại đỏ ném cho nàng.
Trên người hắn không có tàng bảo đồ.
Nhưng mà trước bản đồ nơi phong ấn Yêu Tăng Nam Ba thì hắn mang theo bên mình.
Mấu chốt là thứ này coi như đưa cho người ta cũng xem không hiểu, cho nên mang theo người cũng không sao, bởi vì Tinh Đồ trên bản đồ căn bản không phải Tinh Đồ bình thường, mấy người Vân Tri Thu lần đầu lấy được bản đồ cửa ra vào Tinh Môn Luyện Ngục cũng xem mãi không hiểu, nếu không phải vừa lúc Vân Ngạo Thiên đánh cướp bên ngoài chọc phải chuyện bại lộ một chỗ Tinh Môn có điểm xác định rõ ràng, lấy đó suy ngược lại biện pháp nắm giữ mở ra Tinh Đồ, thì chỉ sợ là vĩnh viễn không cách nào mở ra được bản đồ đó.
Hắn cũng thật phục người giấu bảo tàng, để lại bản đồ không thể ấn theo bình thường. Nói trắng ra là, chỉ cần không phải người được người giấu bảo tàng chỉ định, coi như lấy được bảo tàng cũng uổng công, hắn không tin thần côn như Ngọc La Sát có thể xem hiểu được Tinh Đồ hỗn loạn này. Mà coi như đưa Tinh Đồ cho Ngọc La Sát cũng không sao, thứ trọng yếu như vậy, phu nhân Vân Tri Thu đã sao chép mấy phần để sẵn.
Lấy được tới tay, Ngọc La Sát thoáng hoài nghi liếc Miêu Nghị, ngờ vực tên này có phải phối hợp quá mức, nhưng mà nhìn dấu vết bên ngoài của thứ đồ này, quả thật trải qua năm tháng rất lâu lắng đọng lại, điểm này khó mà giả mạo, nhất là hạng người sống nhiều năm như nàng, nhìn thấy rất nhiều thứ cũ xưa, liếc một cái là có thể nhìn ra được thứ này có phải đồ cổ hay không.