- Cản bọn họ lại, không được để cho bọn họ chạy!
Lam Diệp hô to.
- Đệ tử Kiếm Ly cung ta sẽ lập công đầu, bày kiếm trận!
Đồ Tam Lượng hô to một tiếng, sáu thanh phi kiếm sau lưng đột nhiên bắn ra.
Cơ hồ là trong nháy mắt, mấy trăm thanh phi kiếm điên cuồng bắn tới dưới ánh trăng như châu chấu rợp trời phủ đất.
Miêu Nghị, La Song Phi, Nguyên Phương nhanh chóng vung thương quét ngang, một tràng tiếng leng keng vang lên.
Miêu Nghị xuất thương nhanh như chớp giật trong nháy mắt đánh tan mưa kiếm, trên người Hắc Thán cũng bắn tung ra hoa lửa liên hồi. Thật may là Hắc Thán có một thân bảo giáp hộ thể, nếu không hẳn đã bị mưa kiếm đánh chết tại chỗ. Bọn đệ tử Kiếm Ly cung này đồng loạt ra tay bắn ra phi kiếm quả thật là đáng sợ.
La Song Phi cũng không thua kém chút nào, mũi thương răng cưa múa tít ra vô số thương hoa, đánh bay phi kiếm bắn loạn xạ mà đến. Thỉnh thoảng có phi kiếm lọt qua bắn vào người y, cũng bị bảo quang màu đỏ sẫm thoáng hiện bên dưới y phục hất văng ra.
Nhưng vật cỡi của y lại không được may mắn như vậy, không có bảo giáp hộ thể như Hắc Thán, cơ hồ là trong nháy mắt trúng liền mấy thanh phi kiếm, phát ra tiếng rên rỉ ngã xuống đất, hất La Song Phi bay ra.
Nguyên Phương lại càng thảm, tuy rằng tu vi lão cao thật nhưng lại không có được thương pháp tinh diệu như hai người kia chống đỡ phi kiếm bắn tới như mưa bấc,
Nếu như đơn đấu, hoặc một mình đánh vài đối thủ còn đỡ, gặp phải nhiều đệ tử Kiếm Ly cung như vậy đồng loạt ra tay, hậu quả có thể tưởng tượng được. Cơ hồ chỉ sau vài lần hô hấp, sau lưng lão đã trúng ba kiếm, ngực tuôn ra vòi máu, mũi kiếm xuyên thấu ngực mà qua.
Long câu của lão chỉ trong thoáng chốc đã ngã lăn ra đất, ném lão bay ra, thân thể lảo đảo giữa không trung một trận, lại bị mười mấy thanh phi kiếm bắn trúng, lập tức phun ra một ngụm máu tươi, người thương chia lìa, thân thể như con nhím rơi xuống đất.
La Song Phi bị hất bay lên, con trên không trung cũng vung thương đánh bay mười mấy thanh phi kiếm. Trong lúc y đang thầm nói hỏng bét, chợt nghe tiếng xé gió tập kích, nhanh chóng quay thương trở về đón đỡ, chỉ thấy đó là Nghịch Lân thương của Miêu Nghị đang đánh tới.
Lúc hai thương va chạm vào nhau, gai ngược của Nghịch Lân thương khẽ xoay móc vào mũi thương của La Song Phi. Miêu Nghị kéo mạnh một cái, kéo cả người lẫn thương La Song Phi về phía mình.
La Song Phi bay tới hiểu được ý đồ của Miêu Nghị, lăng không uốn người đánh bay mấy thanh phi kiếm, sau đó dạng chân ra đáp xuống ngồi sau lưng Miêu Nghị, lưng tựa lưng. Y vừa nhanh chóng múa may thương răng cưa gạt đỡ phi kiếm bắn tới, đồng thời cười đùa nói:
- Ta còn tưởng rằng ngươi chỉ lo chạy trối chết một mình, bỏ lại ta bất kể.
Y tỏ ra uể oải chán chường đã lâu, không thấy nở một nụ cười, vào giờ phút này nguy hiểm như vậy ngược lại nở nụ cười.
Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn thi thể Nguyên Phương nằm dưới vó long câu, bi phẫn trong lòng khó có thể dùng lời diễn tả được, nào có tâm trạng cười đùa cùng La Song Phi. Hắn điên cuồng xông vào giữa đám đông địch nhân, điểm điểm hàn quang từ Nghịch Lân thương bắn ra, thương ra như rồng hất bay từng tên địch, giận quát một tiếng:
- Cản ta là chết!
Lại thêm sau lưng có La Song Phi thương pháp siêu phàm giải quyết mối lo ở sau, có thể nói là chỉ cần để ý điên cuồng xông giết về phía trước, giết tới nỗi máu tươi bắn vãi ra tung tóe khắp nơi.
Ba người bọn Đồ Tam Lượng từ hai bên cấp tốc ép tới ngăn chặn, không ngờ rằng Miêu Nghị phá vòng vây với khí thế hung mãnh như vậy, nhiều người như vậy cũng không ngăn được hắn, mặc tình cho hắn lướt tới băng băng như thuyền rẽ sóng đánh cho thủ hạ mình tan tác, lão sợ hãi quát to:
- Ngăn hắn lại, ai dám lui về phía sau, giết!
Thủ hạ Hùng Khiếu không phải là lần đầu tiên giao thủ với Miêu Nghị, đã có kinh nghiệm đối phó Miêu Nghị. Lập tức có mười mấy tên tu sĩ phi thân nhảy từ trên long câu xuống, hạ một mệnh lệnh cuối cùng cho long câu, chuẩn bị hy sinh long câu ngăn Miêu Nghị lại, mười mấy thớt long câu liều mạng ngang nhiên xông về phía Miêu Nghị.
Miêu Nghị kinh hãi, còn chưa kịp có phản ứng gì, đột nhiên cảm thấy từ trên người Hắc Thán toát ra một cảm giác cuồng bạo muốn liều mạng. Hắn mơ hồ cảm giác đôi mắt Hắc Thán toát ra hồng quang yêu dị, trong nháy mắt nghĩ tới tình hình ở trên hải đảo ngày trước.
La Song Phi ngồi sau lưng Miêu Nghị không cảm giác được Hắc Thán khác thường, chỉ cảm thấy tốc độ long câu trong lúc bất chợt bạo tăng, tốc độ nhanh tới mức y có hơi không dám tin tưởng, long câu lại có thể chạy với tốc độ nhanh như vậy sao?
Miêu Nghị đang vung thương gạt đỡ phi kiếm cũng hít sâu một hơi khí lạnh, hắn cũng chưa từng thể nghiệm tốc độ Hắc Thán nhanh như vậy, toàn thân giống như ở trong gió mạnh.
Hắc Thán đột nhiên phát ra một tiếng hí không giống long câu bình thường có thể phát ra, đầu đang ngẩng cao đột nhiên cúi thấp, húc thẳng về phía trước, rõ ràng là muốn lấy thân mình va chạm với mười mấy thớt long câu phía trước. Trong nháy mắt làm cho người ta cảm giác được từ trên người Hắc Thán tản mát ra một cỗ khí phách khác thường.
Đám long câu hai bên đang vây công dường như phát giác điểm khác thường gì, có vẻ xao động bất an, đến mức chủ nhân của chúng cũng khó lòng khống chế. Trong mắt chúng toát ra vẻ hoảng sợ hết sức rõ ràng, dường như muốn tránh xa Hắc Thán, không dám tới gần nó.
Mười mấy long câu đối diện đang phóng tới cũng là như vậy, rối rít muốn tránh ra, thế nhưng hai bên tốc độ nhanh như vậy, tránh né đã không còn kịp nữa.
Một thân bảo giáp Hắc Thán hiện lên bảo quang, nhanh như điện chớp lao tới, con long câu đầu tiên va chạm với nó lập tức bị húc cho máu thịt tung bay, nổ ầm một tiếng rất lớn. Sau đó thế xông tới của Hắc Thán vẫn không giảm sút, tiếp tục húc bay từng con long câu khác. Trong tiếng ầm ầm vang dội, khí thế của nó lên cao ngút trời, khiến cho tất cả mọi người quan chiến phải hồn phi phách tán.
Lực húc cuồng bạo hung mãnh như vậy đã dọa cho đám tu sĩ phía sau muốn ngăn chặn phải sợ hãi, cuống quít tránh ra, lỡ bị Hắc Thán húc phải chắc chắn không còn mạng.
Ngay cả đám tu sĩ hai bên ùa tới bao vây cũng bị dọa sợ đến rối rít lui về phía sau.
Con đường phía trước trong nháy mắt xuất hiện khoảng trống, Hắc Thán lập tức tung người bay lên trời, bay vù ra xa ngoài trăm thước, tung bốn vó chạy như điên.
Hơn trăm kỵ sĩ sau lưng lập tức quay đầu điên cuồng đuổi theo. Ma Hổ thả trong túi linh thú ra một đám Kim Sí Độc Phong truy đuổi, thế nhưng Kim Sí Độc Phong bay nhanh hết tốc độ vẫn không đuổi kịp Hắc Thán chở hai người chạy trước.
Tự nhiên càng ngày càng bỏ xa đám truy binh phía sau, Ma Hổ thấy vậy kinh hô thất thanh:
- Hay cho một bộ bảo giáp long câu!
Bọn họ cho rằng lực húc hùng mạnh và tốc độ cực nhanh của Hắc Thán là nhờ vào bộ bảo giáp kia, nếu không tốc độ long câu bình thường không thể nào nhanh như vậy.