Trường Hồng âm dương quái khí đến một câu:
- Chỉ lo cho chính mình nhất thời thống khoái, cãi lời quân lệnh, người như thế giữ lại hậu hoạn vô cùng, bằng không trực tiếp chém ra ngoài.
- Chém tốt.
- Ừm, thưởng phạt phân minh thôi.
- A di đà phạt, lấy chính quân kỉ!
Bốn vị khác đã ở một bên bỏ đá xuống giếng, e sợ thiên hạ bất loạn.
Đan Tình trừng mắt liếc một cái, cuối cùng chắp tay bồi tội với Miêu Nghị nói:
- Có người chủ động khiêu khích, thuộc hạ nhất thời nóng máu, quanh thân đã thanh trừ hết, cũng không ai có thể nhìn đến thần… Tóm lại, thuộc hạ sai rồi, thỉnh thánh vương thứ tội, về sau tuyệt không dám phạm phải!
Hắn lộ ra hình dáng cho Tuyết Ngọc thấy cũng là phát tiết cảm xúc, biểu thị công khai nỗi buồn bấy lâu, muốn cho người biết hắn đã trở lại, Luyện Ngục không vây chết hắn.
Thánh vương? Yến Bắc Hồng cùng Bạch Hoàng Phượng đứng sau Miêu Nghị nhìn nhau, thánh vương cái gì? Tình huống gì?
Miêu Nghị đích xác muốn chém Đan Tình, nhưng biết hiện tại giết đại tướng cũng không phải lúc, cắn răng nói:
- Tạm thời tha cho ngươi một lần, lại có lần sau, không thể tha nhẹ nhàng!
- Đa tạ ơn thánh vương khai ân!
Đan Tình ngoan ngoãn thở dài cảm tạ.
Miêu Nghị biết người này giả vờ, vừa rồi hắn thấy thời điểm âm hại Tuyết Ngọc đã khiến hắn hiểu được.
- Hừ hừ…
Các vị đại tướng khác cười lạnh.
- Phá Pháp Cung thất phẩm đâu?
Miêu Nghị đột nhiên hướng tới mấy người còn lại.
Mấy người nhất thời cười không nổi, có điểm không tình nguyện giao ra, chuẩn bị về sau thương lại chuyện chia thế nào.
Đan Tình nói thầm.
- Kỳ thật đã không có tác dụng, năng lượng có thể phát huy đều bị huynh đệ Yến gia dùng xong rồi, lại cần bổ sung năng lượng, cái kia không phải một chút tiền có thể bổ sung.
Miêu Nghị đúng là không lo lắng cái này, dù sao hiện tại hắn cũng không dùng được. Chờ sau khi về Thái Cổ Tử Địa làm ra sổ lượng lớn linh châu, còn sợ không thể bổ sung năng lượng sao. Đến lúc đó uy lực linh châu hơn nữa, kia mới chính thức là hung hãn. Huống chi trên tay hắn vốn là có một kết đan thất phẩm, mặc dù không thể bổ sung đầy năng lượng nhưng uy lực mấy tiễn bắn trước vẫn phải có.
Mạnh Như cũng chần chờ nói:
- Thánh vương không phải nói chiến lợi phẩm thu được lần này đều chia cho lục đạo sao?
- Ngoại trừ Phá Pháp Cung.
Miêu Nghị một chút cũng không khách khí.
Mấy người cũng không có biện pháp, cuối cùng vẫn thành thật lấy ra, có người lấy tiễn, có người lấy ra cung.
Lãnh Trác Đàn giao ra cung buông tiếng thở dài:
- Kỳ thật trận chiến này mà bắt sống thật tốt, có
thể luyện hóa không ít kết đan thất phẩm, đáng tiếc.
- Để lộ tin tức, không giữ được chính mình có cái rắm dùng? Chỉ cần có thể bảo tồn thực lực, về sau còn sợ không cơ hội phát tài sao?
Miêu Nghị hừ lạnh, hắn đương nhiên biết bắt sống thật là tốt, nhưng bắt sống rất khó khăn, đánh tới khi nào. Đổi là hắn trước kia, đó là Bạch Liên tam phẩm cũng dám đi Tinh Tú Hải mạo hiểm phát tài. Nhưng hắn hiện giờ không giống, xác thật nói vận mệnh không giống, huống chi hắn hiện giờ cũng không thiếu tiền tiêu, chỉ cần không xài loạn, tài lực ngoại bộ của lục đạo hắn dưỡng không thành vấn đề.
Lúc này Doanh Dương, Hạo Vân Thiên, Quảng Thánh, Khấu Văn Bạch bị cướp sạch sẽ bị áp đến, đao đặt trên cổ bắt quỳ xuống.
Đám người Đan Tình tách ra, để xuất hiện Miêu Nghị.
Doanh Dương hoảng sợ nói:
- Các ngươi đến tột cùng là ai? Các ngươi có biết chúng ta là ai? Bệ hạ làm sao đối với chúng ta như vậy!
Miêu Nghị đứng trước mặt mấy người, không để ý Doanh Dương, ánh mắt nhìn chằm chằm Khấu Văn Bạch.
Khấu Văn Bạch người cũng như tên, sắc mặt tái nhợt, chưa bao giờ nghĩ đến chính mình có ngày rơi vào nông nỗi như vậy.
Sau khi đối mắt với Miêu Nghị, Miêu Nghị tuy rằng đeo mặt nạ, nhưng dần dần, Khấu Văn Bạch cảm thấy hai mắt của Miêu Nghị có chút quen thuộc. Nhìn lại thân hình của Miêu Nghị, kết hợp với người nào đó, đột nhiên ý thức được điều gì, hai mắt bỗng nhiên trừng lớn, thân hình giãy dụa nói:
- Là ngươi. Ngưu...
Kết quả bị người phía sau dùng pháp lực áp chế, một chữ cũng không nói được. Nhưng là ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị như phun hỏa, đồng thời có khó hiểu cũng kinh nghi, tóm lại vẻ mặt có chút điên cuồng của bệnh tâm thần.
Lãnh Trác Đàn chỉ Doanh Dương:
- Lưu lại cái này, người khác chém.
Thời điểm trước hắn nhận thức qua Doanh Dương, cũng biết Miêu Nghị muốn người này.
Hạ nhân vừa muốn tha đi ba người khác hành hình, ai ngờ Miêu Nghị lại nâng tay ngăn cản:
- Quên đi, tạm thời lưu trữ, có lẽ về sau còn có tác dụng!
Trước không nói tác dụng khác, dù sao Vân Tri Thu còn ở Khấu phủ. Vạn nhất Khẩu phủ kia phát giác cái gì áp chế Vân Tri Thu, hắn ít nhất còn có lá bài trong tay.
Thực sự có nhiều sự tình vượt qua kế hoạch của hắn, hắn không nghĩ tới lợi dụng La Sát Môn kéo ra con bài của Doanh gia còn kéo theo ba nhà khác giúp Doanh gia. Bất đắc dĩ giết nhân mã Khấu gia, tất nhiên va chạm Khấu gia mới có thể uy hiếp an toàn của Vân Tri Thu.
Bốn người như vậy, đại quân lục đạo cũng bắt đầu thu nhập chỉnh lý.
Đối với đại quân lục đạo xuất động nhân mã, nhiệm vụ này đã xong. Nhưng là Miêu Nghị lại dùng tinh linh liên hệ Quỷ thị, hắn biết rõ mới vừa bắt đầu, vận dụng lực lượng lục đạo lớn như vậy làm chuyện lần này cũng không có nhiều phiêu lưu. Phiêu lưu chân chính cùng tốt chân chính mới thực sự vừa bắt đầu.