Phi Thiên

Chương 277-1: Cơ hội đầu hàng (Thượng)

Thế nhưng bất kể là Hắc La Sát hay là chồn tím của La Song Phi, đối phó người khác có lẽ hữu dụng, nhưng những thứ thủ đoạn bàng môn tà đạo kia chống lại Miêu Nghị không có phản ứng, chỉ có thể là liều mạng. Liều mạng thì cho dù là thương pháp của y rất cao minh lại không bằng Miêu Nghị, kết quả ngược lại bị Miêu Nghị đánh cho thảm bại.

Cho nên đừng nói Nguyên Phương không hiểu, La Song Phi hào hứng dẫn một đám tán tu làm giặc cướp kết quả bị chiêu hàng cũng rất buồn bực.

Tóm lại ở Đông Lai động, tu vi Nguyên Phương có thể áp chế Miêu Nghị, mà thủ đoạn La Song Phi lại có thể áp chế Nguyên Phương, nhưng thực lực Miêu Nghị lại có thể ngăn chận La Song Phi, cũng không biết là tuần hoàn ác tính hay là tuần hoàn lành tính...

-----------

Ban đêm, Đông Lai động, Yêu Nhược Tiên bên trong sơn động phụ cận đang vẽ vẽ viết viết gì đó lên vách đá, thỉnh thoảng tay vuốt chòm râu trầm tư. Trong lúc lão đang suy tư nghĩ ngợi thình lình hai tai khẽ động, nghiêng đầu nhìn ra phía ngoài động.

- Vì sao một Đông Lai động nho nhỏ lại xảy ra nhiều chuyện như vậy?

Yêu Nhược Tiên cau mày, uốn người vung tay áo, thu bọn ‘tiểu tử’ đang ăn bạch tinh trên giường đá vào, lắc người một cái lướt ra ngoài động.

Như một vì sao xẹt giữa trời đêm, Yêu Nhược Tiên rơi thẳng vào trạch viện phủ đệ động chủ, cất tiếng kêu:

- Hai nha đầu mau ra đây.

Nghe được thanh âm của Yêu Nhược Tiên, Thiên nhi và Tuyết nhi đang ngồi tĩnh tọa tu luyện bên trong sương phòng bên trái bên phải nhanh chóng thu công mở cửa phòng đi ra.

- Sư phó, có chuyện gì không?

Thiên nhi tò mò hỏi.

Yêu Nhược Tiên lắc đầu một cái nói:

- E rằng lần này Đông Lai động rách nát này sẽ có phiền phức, hai người các ngươi đi theo ta đi.

Hai nàng nhìn nhau, hỏi:

- Phiền phức gì vậy?

Yêu Nhược Tiên chỉ chỉ bốn phía:

- Có thật nhiều nhân mã đang bao vây Đông Lai động, tám chín phần mười là muốn tấn công nơi này, hai người các ngươi theo ta đi tránh một chút.


Hai nàng thất kinh, vểnh tai lắng nghe lại không nghe được gì cả. Bất quá cũng biết tu vi mình và Yêu Nhược Tiên chênh lệch quá lớn, huống chi huống chi loại chuyện như vậy thà tin là có còn hơn tin là không.

Hai người khiếp sợ nhìn nhau gật đầu một cái, nhất tề cao giọng cảnh báo:

- Địch tấn công, địch tấn công!

Yêu Nhược Tiên không ngăn cản, cũng biết hai người cảnh báo là chuyện bình thường, không cảnh báo chính là không để ý tới tính mạng bao nhiêu người Đông Lai động.

Hai nàng thi pháp hô to mấy tiếng, dĩ nhiên là tu sĩ Đông Lai động quen thuộc thanh âm của hai nàng, lập tức có phản ứng. Chỉ chốc lát sau, thanh âm của nhân mã tụ họp, long câu giậm vó chợt vang lên rầm rập.

Diêm Tu một mình cỡi ngựa nhanh chóng tới, bây giờ cũng không kịp nhớ lễ phép gì, lập tức điều khiển long câu bay lên trời, rơi vào trong trạch viện động chủ. Thấy Yêu Nhược Tiên đầu tiên là sửng sốt, lão vẫn không biết thân phận lão nhân thần bí này, chỉ biết là Miêu Nghị rất kiêng kỵ.

Ngay sau đó lại hỏi hai nàng:

- Đại cô cô tiểu cô cô, xảy ra chuyện gì?

Hai nàng lập tức chuyển thuật lời của Yêu Nhược Tiên một lần, Diêm Tu nghe xongcả kinh, nhưng cũng không có nghe được động tĩnh gì, quay đầu hỏi Yêu Nhược Tiên:

- Tiên sinh nói thế là thật ư?

Yêu Nhược Tiên trừng mắt nhìn đối phương, nhưng cũng biết quan hệ trọng đại, không quanh co nhiều lời với lão, chỉ nhắc nhở:

- Có ít nhất hơn hai trăm kỵ sĩ đang chạy về phía này, bao phủ cả bốn phương tám hướng. Hãy thừa lúc bọn họ mở lưới ra quá lớn, vẫn chưa hoàn toàn hợp vây, hướng Tây Nam có lỗ hổng tương đối lớn, bây giờ các ngươi lập tức phá vòng vây từ hướng Tây Nam, có lẽ còn có hy vọng.

Loại chuyện như vậy thà tin là có còn hơn tin là không, nên chuẩn bị trước còn hơn không chuẩn bị, Diêm Tu lập tức nói với ba người:

- Vậy các ngươi mau theo ta phá vòng vây!

Yêu Nhược Tiên giơ tay ngăn lại:

- Các ngươi đi đi thôi, an toàn hai nha đầu giao cho ta.

Diêm Tu không biết lai lịch Yêu Nhược Tiên, hơi có vẻ chần chờ, hai nàng gấp giọng nói:


- Diêm sư phó, chúng ta đi theo lão tiền bối không có việc gì, các ngươi không nên chậm trễ thời gian nữa.

Thấy hai người có nắm chắc như vậy, Diêm Tu cũng biết lão nhân thần bí dơ dáy này chắc chắn bất phàm, nếu không sẽ không làm cho Miêu Nghị kiêng kỵ như vậy.

- Được rồi, các ngươi bảo trọng, Đại cô cô tiểu cô cô, chớ quên đưa tin cầu viện.

Diêm Tu gật đầu một cái, tình huống khẩn cấp cũng không do dự nữa, lập tức cỡi long câu nhảy ra bên ngoài viện.

Lúc này ngay cả Lại Vũ Hàm phía ngoài cũng biến sắc mặt, mơ hồ nghe được động tĩnh.

- Có thật nhiều người tới tập kích, theo ta phá vây từ hướng Tây Nam!

Diêm Tu gấp giọng kêu to với nhân mã đang tập kết bên ngoài, đại phủ trong tay vung lên, dẫn dắt mọi người lao đi về hướng Tây Nam.

Tốc độ long câu quá nhanh, trước đó còn chỉ có Yêu Nhược Tiên có thể nghe được động tĩnh, sau đó là Lại Vũ Hàm, bây giờ cơ hồ tất cả mọi người cũng có thể nghe được.

Trong bóng đêm, một con linh thứu vỗ cánh bay đi, Thiên nhi Tuyết nhi cầm lồng có một con linh thứu khác lên Quan Tinh đài quan sát. Thấy Diêm Tu dẫn dắt nhân mã nhanh chóng rời đi, hai người nhanh chóng lướt ra bên ngoài viện.

Yêu Nhược Tiên vuốt chòm râu rối nùi dơ dáy đang lóng tai lắng nghe quay đầu nhìn lại, lập tức phất tay áo đuổi theo, chặn hai nàng lại ở bên ngoài hỏi:

- Hai người các ngươi đi đâu?

- Bọn họ đi quá mau, còn chưa kịp an trí những tỷ muội kia, phải cho các nàng trốn.

Thiên nhi gấp giọng nói.

Hai nàng không quên được tình cảnh những thị nữ bị chết treo trên xà ngang đại điện vô cùng thê thảm năm xưa, không muốn cảnh cũ tái diễn một lần nữa.

- Nha đầu ngốc, không còn kịp nữa.

Cũng không quản hai người có đồng ý hay không, tay áo Yêu Nhược Tiên quét qua, hai đạo hồng quang bao lấy hai nàng bay lên không mà đi.

Nhân mã vây công Đông Lai động trừ Hùng Khiếu ra tự nhiên không ai xa lạ.

Hùng Khiếu, Kiếm Ly cung Đồ Tam Lượng, Ngọc Nữ tông Lam Diệp, Ngự Thú môn Ma Hổ, bốn tên tu sĩ Thanh Liên nhất phẩm, mỗi tên dẫn dắt một lộ nhân mã từ bốn phía hợp vây lại.

Nhân mã của Đông Lai động có thể nghe được động tĩnh bên ngoài, tự nhiên người hợp vây cũng có thể nghe được động tĩnh của nhân mã Đông Lai động.

Mà nhân mã của Đông Lai động đi hướng Tây Nam chính là khoảng trống nằm giữa Đồ Tam Lượng và Lam Diệp. Hai người vừa nghe động tĩnh lập tức đoán được là nhân mã của Đông Lai động muốn chạy trốn, chẳng qua là không biết vì sao nhân mã của Đông Lai động có thể biết trước được tin tức. Cần phải biết bọn họ cũng là sau khi đến nơi này mới biết Hùng Khiếu muốn tấn công Đông Lai động, trước đó hẳn không bị tiết lộ tin tức mới đúng.

Hai người tuy ở hai phương hướng khác nhau lại cơ hồ đồng thời hạ lệnh, mỗi người mang theo một nửa nhân mã băng ngang chặn lại.

Dưới ánh trăng, mắt thấy hai đạo nhân mã phía trước ước chừng năm mươi người từ hai bên đang dần dần khép vòng vây lại, Diêm Tu cầm đôi búa nơi tay râu tóc dựng ngược gầm lên:

- Giết!