Tám tên tu sĩ Trường Thanh động đồng loạt ra tay, tất cả chết hết dưới mũi thương răng cưa của La Song Phi, y không bỏ qua cho một người nào, giết sạch không tha.
Cảnh tượng lãnh khốc vô tình như vậy khiến cho Công Tôn Vũ và hai tên thị nữ, kể cả Hồng Miên sắc mặt đại biến.
Miêu Nghị cầm Nghịch Lân thương trong tay không nhịn được sờ sờ mũi, âm thầm cười khổ. Tên La Song Phi này có lúc hư hỏng, có lúc lòng dạ độc ác, có lúc lừa gạt khiến cho người ta lửa giận bốc cao ba trượng, có lúc lại rất dễ dàng bị uất ức, có lúc còn giống như nữ nhân, hở một chút là ứa lệ khiến cho người ta cảm thấy không đành lòng. Lại còn háo sắc, có bề ngoài hết sức khó coi, làm Miêu Nghị không biết có cảm giác thế nào. Hắn chỉ cảm thấy trên người La Song Phi có một cỗ tà khí rất nặng, cũng không biết mình chiêu mộ phải quái thai gì.
Miêu Nghị nghĩ thầm, mặc dù tối hôm qua đã nói một khi động thủ cũng không cần lưu tình, nhưng ngươi cũng không cần thiết làm ác quá như vậy… Dù sao trên danh nghĩa cũng là đánh so tài, tên này lại làm như đồ tể tàn sát hết, khiến cho Công Tôn Vũ nhìn qua cũng biết ta đang cố ý gài bẫy chơi khăm y một vố, không để lại chút cơ hội nào cho lão tử kiếm cớ chống chế.
Bất quá nói đi thì nói lại, bởi vì La Song Phi xuất thân giặc cướp, Miêu Nghị cũng có thể hiểu được.
Trước khi chiêu mộ La Song Phi, Miêu Nghị cũng biết tên này hết sức tàn nhẫn, khoan nói cướp bóc, bất kể nam nữ già trẻ đều giết sạch, không biết hạ thủ lưu tình là thế nào. Dường như chỉ cần rơi vào trong tay y, giết người là chuyện hợp với lẽ thường, từ chuyện mới vừa xảy ra trước mắt là có thể nhìn ra, tên này không cần suy nghĩ nhiều, cũng không biết là tà khí từ đâu dính vào, chẳng lẽ ai làm giặc cướp cũng đều như vậy?
Nói tóm lại, hôm nay nhìn thủ đoạn La Song Phi, Miêu Nghị cảm thấy chiêu mộ tên này thật là xứng đáng.
Nguyên Phương nhìn La Song Phi cũng hít một hơi khí lạnh, trong lòng thầm cười khổ. Đào Nhữ Bình này rõ ràng là tìm chết, nếu như trước đó cứ để cho Nguyên Phương xuất chiến, rất có thể kết cục của bọn Đào Nhữ Bình không tới nỗi thê thảm như vậy.
Xem qua trận chiến này, Nguyên Phương thầm nói ba đại môn phái quả nhiên danh bất hư truyền, chỉ bằng vào trường tiên cổ quái của Ngọc Nữ tông quấy nhiễu cũng đủ khiến cho mình tâm thần thất thủ khó có thể đối phó, chớ nói chi là chống lại Phệ Tâm Bức. Nếu như mới vừa rồi là mình xuất chiến nhất định sẽ thất bại, bọn Đào Nhữ Bình dám khiêu chiến với tu sĩ Thanh Liên như mình cũng không phải không có nguyên nhân, quả thật có phần nắm chắc.
Ai ngờ Đào Nhữ Bình đã tới số, cho là La Song Phi chỉ có tu vi Bạch Liên cửu phẩm dễ dàng ức hiếp, kết quả La Song Phi tà quái vô cùng, tuy tu vi không cao nhưng lại chuyên khắc bàng môn tả đạo, tương đương với dâng mạng cho La Song Phi.
Cuối cùng Nguyên Phương cũng hiểu, không trách trước đây Miêu Nghị vẫn rất là dung túng đối với La Song Phi này, cũng thật sự là người có bản lãnh, đáng được Miêu Nghị ưu đãi như vậy.
La Song Phi thi pháp giũ sạch máu dính trên trường thương răng cưa, thu hồi bảo thương, sau đó lắc mình trở lại bên cạnh Miêu Nghị ôm quyền thi lễ, lại ngoan ngoãn đứng sau lưng hắn.
Quả thật là La Song Phi có hơi uể oải chán chường, kể từ sau khi bị Miêu Nghị đuổi ra khỏi phủ đệ, vẫn là như vậy.
Nhưng Công Tôn Vũ nhìn thấy dáng vẻ y như vậy lại cho là y giả heo ăn hổ, là Miêu Nghị đang cố ý gài bẫy mình, hiện tại đã biết mình mắc bẫy.
- Rốt cục hai người các ngươi đang làm gì vậy?
Giọng Hồng Miên hết sức lạnh lùng.
Nàng đặt câu hỏi với hai người, ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào mặt Miêu Nghị. Tu sĩ của Trường Thanh động kể cả Công Tôn Vũ có mười một người, thủ hạ của Miêu Nghị một hơi giết chết tám mạng, chỉ cần giết thêm hai người nữa, Trường Thanh động sẽ trống trơn không còn ai.
Hồng Miên không cần đoán cũng biết là Miêu Nghị cố ý gây nên, nàng rất tức giận, có mình ở Trường Thanh động Miêu Nghị cũng dám làm như vậy, quả thật quá mức không coi mình ra gì. Không coi nàng ra gì chính là không coi sơn chủ Tần Vi Vi ra gì, nàng chính là đại biểu Tần Vi Vi tới điều giải.
Miêu Nghị cười khan nói:
- Đại cô cô, chúng ta đang luận bàn đánh cuộc, ta nói tùy tiện chọn một tên thủ hạ của ta ra, thủ hạ của Công Tôn động chủ liên thủ cũng không đánh lại. Công Tôn động chủ không tin, đánh cuộc với ta hai trăm viên Nguyện Lực Châu hạ phẩm, kết quả rất hiển nhiên, ta thắng.
Hồng Miên thình lình quay đầu lại nhìn chăm chú về phía Công Tôn Vũ:
- Công Tôn động chủ, là thật sao?
- Miêu Nghị, ngươi chơi ta, so tài là thật, nhưng không có cho ngươi giết người!
Công Tôn Vũ nổi giận, thủ hạ cũng gần bị giết sạch, y cũng sắp thành động chủ trắng tay rồi.
Sắc mặt Miêu Nghị lập tức thay đổi, lạnh lùng nói:
- Công Tôn Vũ, không nên cho người khác là kẻ ngu, trước đó là ai cho rằng lấy nhiều đánh ít tất thắng? Trước đó là ai nói cái gì trong lúc so tài luôn có chuyện ngoài ý muốn? Ngươi còn cố ý dùng lời khích ta, bây giờ hối hận rồi chăng?
- Ngươi...
Công Tôn Vũ á khẩu không trả lời được.
Hồng Miên nhìn Công Tôn Vũ khó có thể tin, không phải ngươi sợ người ta mới mời sơn chủ ra mặt điều đình sao, còn dám chủ động khích người ta?
Hồng Miên không tin những lời này của Miêu Nghị, lập tức chỉ hai tên thị nữ của Công Tôn Vũ, trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi kể lại chuyện đã xảy ra cho ta, nếu có giấu giếm, đừng trách ta không khách sáo!
Nàng không tin lời của một phía, muốn đối chất ngay mặt cho rõ ràng sự việc.
Hai tên thị nữ luống cuống, nhất tề nhìn về phía Công Tôn Vũ, Hồng Miên lập tức đưa mắt lạnh lùng quét tới:
- Công Tôn động chủ!
Công Tôn Vũ chỉ có thể yên lặng gật đầu một cái, lúc này hai tên thị nữ mới nơm nớp kể lại chuyện đã xảy ra.
Đương nhiên hai người bọn họ đứng về phía Công Tôn Vũ, tránh né những lời gây bất lợi cho chủ nhân mình.
Thế nhưng Miêu Nghị đứng ngay bên cạnh tự nhiên nhắc nhở đúng lúc, lời các ngươi dường như còn thiếu gì đó…
Hồng Miên lập tức hỏi một câu:
- Phải không?
Hai nàng không dám lên tiếng, lặng lẽ nhìn về phía Công Tôn Vũ, Hồng Miên lập tức quát:
- Có phải hay không, trả lời ta!
Cuối cùng sau khi làm rõ ràng chuyện đã xảy ra, bản thân Công Tôn Vũ cũng phát hiện mình có hơi ngu xuẩn, toát mồ hôi lạnh toàn thân, vội vàng giải thích:
- Đại cô cô, đây là Miêu Nghị cố ý bày bẫy rập!
Hồng Miên giận quá hóa cười, bây giờ ngươi mới hiểu ra thì có ích gì, làm sao ta không biết được đây là Miêu Nghị muốn cố ý thêu dệt chuyện bày bẫy rập. Nhưng nếu ngươi không có lòng khích hắn, làm sao có thể mắc bẫy của hắn được?! Có ta ở chỗ này, rõ ràng Miêu Nghị không dám làm loạn, mới cố ý lòng vòng kiếm chuyện, ngươi nhịn một chút hẳn cũng êm xuôi mọi chuyện. Nhưng tên ngu xuẩn ngươi vẫn cho là lấy nhiều đánh ít sẽ có thể chiếm phần hơn, nếu như Miêu Nghị có thể để cho ngươi dễ dàng giành phần thắng như vậy, ngươi còn cần mời sơn chủ điều giải sao?