Nhân thủ được bày khống có lẽ không biết có ý gì, nhưng tin tức trải qua Dương Triệu Thanh truyền tới nơi này xong, Dương Khánh thoáng một cái có phán đoán, người của La Sát Môn đã xuất phát rồi.
Cục diện đại khái phát triển theo phương hướng được thiết đặt. Điều này có ý vị là một trận đại chiến sắp kéo ra màn che ở U tuyền, mấu chốt là đối thủ bất phàm!
Nghĩ tới điều này, trong lòng Dương Khánh rất bất an, không chỉ một lần khuyên qua Miêu Nghị. nhưng mà vô dụng, thánh Vương không muốn mạnh bạo.
Nếu đã tính xong rồi, vì sao còn có thể lo lắng? Thật sự là Dương Khánh hắn cũng không phải có thể biết bấm độn. Bất kỳ chuyện gì làm ra phán đoán đều có đầu mối có thể lần theo mà suy luận, không phải là kết luận tự dưng cho ra. Hắn thông minh đi nữa cũng không ngờ trước được hiện trường của U Tuyền rốt cuộc sẽ phát sinh chuyện dạng gì. Huống chi hắn chưa bao giờ đi qua U Tuyền, rất nhiều chuyện lại càng không dễ dàng phán đoán.
Chuyện cho tới bây giờ, hắn cũng chỉ có thể gửi hy vọng vào năng lực ứng biến gặp thời của Miêu Nghị cường hãn đó. Cái sườn lớn của kế hoạch đã có rồi, giờ phải xem sau khi Miêu Nghị này ra diễn lên đài muốn hát thế nào rồi.
Những lo lắng khác đều vu sự vô bổ, khả năng của hiện trường thế cục tồn tại thiên biến vạn hóa, chỉ chờ đợi Miêu Nghị có thể khống chế, không phụ uy danh soái lĩnh nửa chi Hổ Kỳ đánh bại trăm vạn đại quân tinh nhuệ!
Kim Mạn đối diện thấy hắn có vẻ như lòng đầy lo lắng, ngưng mắt tĩnh quan một hồi, châm trà ngon đưa tới nhẹ giọng hỏi:
- Đại chấp sự đang lo lắng bên phía Thánh Vương phải không?
- Ai chà!
Dương Khánh không yên lòng đưa tay đón.
Kim Mạn nhìn phản ứng của hắn, liếc mắt nhìn cánh tay hắn duỗi đến, con mắt sáng lóe lên, tay đưa ra chén trà thủ thế hơi chệch đi.
Vì thế ngay sau đó, tay của Dương Khánh vừa khéo bắt nhầm vị trí, bắt lấy tay của nàng.
Dương Khánh chạm vào đôi tay trơn mềm, ánh mắt hắn chợt dừng, sững sờ trên bàn tay mềm cầm chén trà mà mình bắt được đó.
Kim Mạn thờ ơ, không rụt cũng không né, điềm tĩnh không nao núng nhìn phản ứng của Dương Khánh.
…
Dương Khánh tỉnh hồn, năm ngón tay nhanh chóng co rụt lại, hơi lộ ra nói xin lỗi:
- Đường đột rồi, là Dương mỗ mất thần rồi,
mong rằng Thánh chủ thứ lỗi.
Thấy hắn không có bất kỳ phản ứng dị thường về phương diện gì, khóe miệng của Kim Mạn có chút cứng đờ khắc sâu, sau đó giống như chuyện gì cũng không phát sinh qua vậy, bình tĩnh nói:
- Cử chỉ vô tâm, không nên tự trách.
Tiếp đó nàng chuyển đề tài.
- Bên phía Thánh vương, Đại chấp sự có thể đã quá lo lắng rồi. Ngài ấy mang nhiều nhân thủ ra ngoài như vậy, lại trang bị Phá Pháp cung, nếu như còn ứng phó không nổi cục diện đột phá gì như thế, Lục đạo ta đây không khỏi cũng quá bất kham rồi.
Dương Khánh hơi gật đầu, vẻ rầu rỉ giữa mặt mày vẫn như cũ khó có thể giải phóng, cho dù qua được cửa U Tuyền, gây ra lớn chuyện như vậy, sau này làm sao bây giờ?
Gió mát thổi tới, gột rửa bên trong.
Ngoài cửa sổ trời cao biển rộng, xanh biếc vô biên...
Quỳnh Tinh Thiên vương phủ, Khấu Lăng Hư soái lĩnh bộ trực tiếp đáp xuống hậu viện từ trên trời, mới trở về từ bên phía Thiên cung.
Hộ vệ bộ tản đi, Khấu Lăng Hư sãi bước mà đi. Đường Hạc Niên và Khấu Tranh bước nhanh từ trong ra nghênh tiếp, trong lúc cùng đi về, Khấu Tranh bẩm báo tình huống bên phía Quỷ Thị.
Khấu Lăng Hư nghe tấu, ông ta vừa đi vừa cau mày hỏi:
- Theo dõi nhân thủ của Địa Tạng tự phát hiện người của Địa Tạng tự đi tới phương hướng của U Tuyền sao?
Người của Quỷ Thị Tổng Trấn phủ trên cơ bản đều là người của Khấu gia, chú ý quan sát chuyện bên Địa Tạng đương nhiên biết được.
- Dạ phải!
Khấu Tranh gật đầu:
- Xác nhận rồi, ngay lập tức có hồi báo.
- Chẳng lẽ người của Địa Tạng tự cũng dính vào chuyện này hay sao?
Bước chân của Khấu Lăng Hư dừng lại. Mặt lộ vẻ chần chờ dáng vẻ suy tư:
- Chăm chú theo dõi Địa Tạng tự lâu như vậy, Ngưu Hữu Đức đó rốt cuộc muốn làm gì chứ?!
Khấu Tranh hỏi:
- Phụ thân, bằng không con dứt khoát trực tiếp hỏi Ngưu Hữu Đức được không?
Khấu Lăng Hư giơ tay lên ngừng lại, quay đầu hỏi ngược lại:
- Con cảm thấy đến trình độ này hỏi nữa thích hợp sao? Thông báo cho Văn Bạch, tận lực tránh ra bên phía Doanh gia, chúng ta tiếp tục nhìn chuyện gì cũng không biết. Nếu như Ngưu Hữu Đức có thể tránh né được một kiếp này, chúng ta cũng có thuyết pháp không biết rõ tình hình, không phải là chính hắn muốn quyền tự chủ sao?
Ông ta nói xong khẽ thở dài một tiếng. Bỏ qua Ngưu Hữu Đức, ông ta cũng bất đắc dĩ mà thôi, lắc đầu tiếc hận.
- Đáng tiếc! Bảo phu nhân của con đi xem Lão Thất một chút đi!
- Dạ!
Khấu Tranh đáp ứng.
Gần như cùng một lúc với chỗ này, Miêu Nghị bên ngoài U Tuyền cầm tinh linh trên tay, xoay người đối mặt phương hướng Quỷ Thị xa vời.
Hắn nhận được tinh linh truyền tin của Dương Triệu Thanh trước Dương Khánh một bước, biết được động tĩnh bên phía Địa Tạng tự, thật ra hắn cũng một mực chờ đợi động tĩnh bên đó.
Từ Đường Nhiên bên phía Quỷ Thị khi nào tiết lộ bí mật với Như Sương, đều là vâng theo tiết tấu bên này an bài. Có thể nói là phối hợp bên này, chờ Địa Tạng tự có phản ứng, bên này đã chuẩn bị xong rồi.
Miêu Nghị vừa thu lại tinh linh trên tay, hai mắt hắn híp lại. Đạo thụ văn nơi mi tâm bỗng nhiên mở ra, Lưu Ly trong con ngươi đột nhiên phụt ra quang trụ rực rỡ, Thiên Nhãn được khai mở.
Yêu hồ ngàn mặt thấy tình hình vậy, trợn mắt há hốc mồm sợ hãi, có chút hoài nghi Miêu Nghị rốt cuộc là người hay là yêu.
Bạch Phượng Hoàng chẳng qua ôm cánh tay trước ngực nhìn chằm chằm, trái lại nó không hiện lên ngạc nhiên ra sao. Nó cũng không phải là lần đầu tiên biết được điều này. Nó ở Mê Loạn Tinh Hải đã biết Miêu Nghị cụ bị Thiên Nhãn.
Thiên Nhãn mục quang khoảnh khắc đã đi xa, dòm ngó thẳng tới phương hướng đường đi Quỷ Thị. Một đường chia ra, cuối cùng căn cứ sự chỉ điểm của tin tức, sau đó khóa chết mục tiêu một người dịch dung khoác áo choàng đen trùm đầu.