- Đại nhân...
Bên trong khách sạn, Như Sương mở cửa nghênh đón lời nói vừa ra khỏi miệng, Từ Đường Nhiên mới vừa chui vào lập tức chận miệng của nàng, trực tiếp đẩy tới giường lột sạch tiến hành làm việc.
Vị Từ đại nhân này đã biết nội tình rồi, hiểu được hai người sớm hay muộn gì đều sẽ phải trở mặt, hoàn toàn là nắm lấy cơ hội mất hồn thêm một lần thì tính toán một lần, đấy chính là ý nghĩ của tiểu nhân.
Mây mưa xong ngừng nghỉ, nghỉ xong mưa móc tiếp, mãi cho đến khi chơi đùa không nổi nữa rồi, Từ Đường Nhiên mới dừng tay, lấy lại tinh thần, một bức xem Như Sương như là tâm can bảo bối vậy.
Như Sương dựa sát người vào hắn nói lẩm bẩm:
- Đại nhân đều đã vứt bỏ thiếp thân mấy ngày rồi.
Từ Đường Nhiên ha ha nói:
– Ta đây không phải là có công vụ, sao có thể mỗi ngày chạy tới nơi này được.
Như Sương:
- Thiếp thân và đại nhân đều ở Quỷ Thị, chuyện mấy bước chân ấy mà, công vụ gì bận rộn như vậy?
Từ Đường Nhiên ôm màng vỗ vỗ phía sau lưng nàng, thoáng trợn mắt nói:
- Chuyện không nên hỏi không nên hỏi.
Như Sương lập tức ủy khuất ba ba nói:
- Là thiếp thân sai rồi, thiếp thân chẳng qua là thanh lâu nữ tử, không nên lắm mồm.
Con mẹ nó! Ngươi không giả vờ sẽ chết hay sao a? Từ Đường Nhiên trong bụng chửi um cả má nó, ngoài miệng lại bảo bối nâng niu không chịu được, dụ dỗ:
- Không lắm miệng, không nhiều chuyện, thật ra cũng không có gì, tổng trấn đại nhân đang bế quan tu luyện, ta và Dương Triệu Thanh đó thân là Phó tổng trấn tự nhiên phải gánh vác trách nhiệm, sao có thể luôn ly khai...
Vùi đầu trước ngực hắn, Như Sương ngưng thần lắng nghe...
...
Khứ Lưu phong, từng miệng núi lửa khói đen như trụ ngất trời.
Giữa một tòa sơn cốc u trắc, Yến Bắc Hồng và Diêm Tu sóng vai đứng chung một chỗ, song song mở to hai mắt nhìn chằm chằm “Diêm Tu” kia ở đối diện.
Yến Bắc Hồng nhìn một chút Diêm Tu bên cạnh, lại nhìn nhìn người đối diện kia, kinh ngạc, không ngờ rằng Miêu Nghị chỉ đến gặp gỡ người không ngờ lại là tình huống như vậy. Ngoại trừ khí chất không giống ra, thật đúng là hình dáng giống nhau như đúc, nhìn không ra dấu hiệu đối phương có dịch dung, thật hay giả vậy?
- Ngươi có huynh đệ sinh đôi?
Yến Bắc Hồng không nhịn được nghiêng đầu hỏi một tiếng.
Diêm Tu liếc hắn một cái, ánh mắt kia giống như liếc tên ngốc vậy.
Yến Bắc Hồng ngay sau đó bừng tỉnh đại ngộ vỗ vỗ cái trán, nghĩ tới rồi, Diêm Tu trước kia không phải là có hình dáng giống như vậy, huynh đệ sinh đôi không có khả năng cộng đồng trưởng thành như vậy, cho nên quát khẽ tiếng với “Diêm Tu”:
- Ngươi là ai?
“Diêm Tu” tỏ vẻ khinh thường cười lạnh một tiếng:
– Ta nghĩ là ai, thì ra là ngươi.
Yến Bắc Hồng kỳ quái hỏi:
- Ngươi nhận biết ta?
- Thật đúng là lành vết sẹo được rồi thì quên luôn đau lúc trước, lúc trước coi như ngươi mạng lớn!
Giả Diêm Tu thanh âm đột nhiên biến thành giọng của nữ nhân, thân hình đồng thời ngọa nguậy, giây lát hóa thành nguyên hình Bạch Phượng Hoàng.
Trợn to cặp mắt, Yên Bắc Hồng tức giận nói:
- Là ngươi!
Lúc trước bị Bạch Phượng Hoàng đánh rất thảm, làm sao có thể quên được.
Bạch Phượng Hoàng khinh miệt nói:
- Thế nào? Vẫn còn muốn động thủ hay sao?
Bá! Yến Bắc Hồng lật tay lấy ra đao cầm ở trong tay, biết rõ tu vi của đối phương, lại vẫn muốn xông tới đánh một trận, cũng không biết là lớn mật, hay là có vốn để khiêu khích lật ngược tình thế.
May mắn Diêm Tu kịp thời xuất thủ bắt được cổ tay của hắn, thanh âm khàn khàn nói:
- Không được làm hỏng chuyện của đại nhân.
Được nghe lời ấy, Yến Bắc Hồng mới mặt như băng bó thu đao lại.
Huyết hồng đại đao! Đao này là đao của hắn ban đầu ở Tiểu thế giới. Miêu Nghị giúp hắn lấy về từ trong tay của Vân Ngạo Thiên.
Bạch Phượng Hoàng bày ra thức mở đầu mỏi mắt mong chờ đánh một trận, giờ hừ lạnh một tiếng, song chưởng ôm ngực nói:
- Người nào vậy ta? Người nào đi cùng ta?
Diêm Tu nghiêng đầu tỏ ý với Yến Bắc Hồng:
- Chuyện chính quan trọng hơn.
Bạch Phượng Hoàng nhìn trên dưới xem xét Yến Bắc Hồng, hiểu rõ rồi, lần này cùng mình đi chính là hắn, thân hình trở nên mềm nhũn và bắt đầu động đậy, lần nữa hóa thành Diêm Tu, đơn giản dịch dung xong, hai tay áo vung lên, phóng vụt lên trời bay đi.
Yến Bắc Hồng đạp mạnh xuống đất một cái, xông lên trời đuổi theo.
Hai người phụng mệnh của Miêu Nghị đi trước tiên đến U Tuyền dò xét.
Diêm Tu lắc mình đên đỉnh núi, ngước đầu nhìn đưa tiễn...
Mà bản thân Miêu Nghị cũng đã bí mật ly khai Quỷ Thị, tiến tới Luyện Ngục.
Nhưng mà hắn không trực tiếp đến Luyện Ngục, mà là tạm dừng lại ở một tinh cầu mỹ lệ trên
đường.
Biển rộng mênh mông, một mõm đá ngầm lộ ra mặt biển một cách cô đơn, một chiếc thuyền hàng dừng lại ở đó.
Miêu Nghị đáp xuống từ trên trời. Đáp xuống trên thuyền hàng, đang định thi pháp dò xét, bổng nhiên cửa khoang mở ra, một thân ảnh xinh xắn quần tím xuất hiện, khuôn mặt quen thuộc đó chính là Hoàng Phủ Quân Nhu.
Miêu Nghị trố mắt nói:
- Tại sao là nàng?
Hắn có dịch dung.
Hoàng Phủ Quân Nhu ánh mắt vốn còn có chút nghi ngờ, nghe tiếng xác nhận là Miêu Nghị, nghiêng người nhường ra cửa khoang hạm, cười nói:
- Thế nào thì không thể là ta? Đứng đực ra đó làm gì, chưa từng thấy sao? Còn không mau vào trong.
Miêu Nghị cau mày đi vào, tiếp tục hỏi:
- Sao nàng lại tới đây? Mẹ nàng đâu?
Hắn vốn là liên hệ Hoàng Phủ Quân Nhu, nhờ cho nàng liên hệ với mẹ của nàng, ước hẹn gặp nhau ở chỗ này, có chuyện thương lượng, không có chuyện gì của Hoàng Phủ Quân Nhu, nàng nhiều nhất chẳng qua là kẻ giật dây bắc cầu mà thôi.
Đóng cửa lại Hoàng Phủ Quân Nhu hé miệng cười nói:
- Mẹ ta không có tới.
Miêu Nghị bỗng nhiên xoay người, trầm giọng nói:
- Đùa gì thế? Nàng không phải là nói sẽ ước hẹn giúp ta rồi sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu từng bước đến gần, mặt lộ ra giảo hoạt:
- Là ước hẹn rồi, bất quá ta nói cho mẹ ta biết, là ngày mai gặp nhau ở chỗ này, giúp cho ngươi dời thời gian lại sau một ngày.
Miêu Nghị trố mắt líu lưỡi, hơi có chút tức giận nói:
- Làm càn, ta có chuyện chính.
- Ngay cả ở cùng ta một ngày cũng không thèm sao?
Hoàng Phủ Quân Nhu giả bộ tức giận. Thấy thế, Miêu Nghị cười khổ nói:
- Ta không phải là ý tứ này...
Lời còn chưa nói hết, Hoàng Phủ Quân Nhu đã dang hai tay nhào tới, vẫn là nhiệt tình như lửa như vậy, câu nói kế tiếp của Miêu đại quan nhân cũng không nói ra được rồi...
Bên trong khoang thuyền đang dày vò nhau một cách oanh oanh liệt liệt, trời run núi sập, đột nhiên một thân ảnh đáp xuống từ trên trời, một phu nhân mặt mũi khô khan đáp xuống trên thuyền, vừa quay đầu nhìn về phía trong thuyền lâu có động tĩnh không nhỏ, lắc mình đi vào.
Pháp lực dao động có chút rõ ràng, hai người bên trong khoang thuyền sợ luống cuống tay chân.
Phành! Cửa khoang hạm bị chấn bay ra rồi, hai người trên giường nhanh chóng kéo chăn che chắn thân thê, Miêu Nghị tức giận nói:
- Người nào?
Mái tóc dài và mượt tán loạn, Hoàng Phủ Quân Nhu vừa thấy thân hình phụ nhân kia liền đoán được là ai, chính là mẹ nàng Hoàng Phủ Đoan Dung, hai mẹ con này thật sự là quá quen thuộc rồi, chẳng qua là dịch dung mà thôi, nhanh chóng kéo cánh tay Miêu Nghị ở phía dưới chăn, xấu hổ khó coi thấp giọng nói:
- Mẹ ta.
Hoàng Phủ Đoan Dung cũng kinh hãi rồi, nàng chỉ là vì lý do an toàn, tới trước một ngày tra xét một chút hoàn cảnh mà thôi, không ngờ rằng... Lại bắt tại trận đôi cẩu nam nữ này bắt vừa vặn, thoắt cái lột xuống ngụy trang trên mặt, chỉ chỉ hai người, thật sự là không còn lời gì có thể nói, cũng nhìn không được rồi, nhanh chóng quay đầu ly khai.
Miêu Nghị cũng phừng phừng đơ luôn rồi, thẹn không đất dung thân, lại bị bắt tại trận nữa rồi, tình này làm sao chịu nổi đây!