La Song Phi có vẻ không biết nói gì, y cũng không phải là người sợ chuyện, năm ngón tay thình lình chộp ra một trảo, trường thương răng cưa lóe ra từ trong nhẫn trữ vật xuất hiện nơi tay, cầm thương uốn người đi thẳng tới mảnh đất trống chống thương đứng chờ.
Đào Nhữ Bình nhìn quanh tả hữu:
- Các vị, có người không coi chúng ta ra gì, chúng ta cũng không cần khách sáo, cùng lên một lượt đi!
Ba tên nữ đệ tử Ngọc Nữ tông lấy ra trường tiên thép ròng chín khúc có thể đánh xa cũng có thể đánh gần. Hai tên đệ tử Ngự Thú môn cầm trường đao nơi tay, ba tên đệ tử Kiếm Ly cung ngược lại không cầm vũ khí gì, trường kiếm cắm sau lưng chính là vũ khí của bọn họ.
Tám người đi tới mảnh đất trống, Đào Nhữ Bình còn nói:
- Ngô Lục, Diệp Phiêu Phiêu, ba người chúng ta chủ công, những người khác trợ trận!
Ngô Lục là Ngự Thú môn, Diệp Phiêu Phiêu là Ngọc Nữ tông, hai người cùng có tu vi Bạch Liên thất phẩm.
Đào Nhữ Bình chọn hai người bọn họ cùng chủ công cũng không phải không có nguyên nhân, những người khác tu vi quá thấp, tu vi không vượt qua Bạch Liên ngũ phẩm, rất khó giao phong chính diện với tu sĩ Bạch Liên cửu phẩm, cho nên cũng chỉ có ba người bọn lão có thể chống ở chính diện.
Mọi người gật đầu, Đào Nhữ Bình, Ngô Lục và Diệp Phiêu Phiêu lập tức vây La Song Phi vào giữa thành hình tam giác, năm người kia lại vây quanh một vòng phía ngoài.
Mi Tâm La Song Phi cầm thương nơi tay dần dần hiện ra Bạch Liên cửu phẩm, Mi Tâm mọi người cũng xuất hiện hoa sen trắng, đều thúc giục pháp lực, cỏ hoang nơi đây lập tức không gió tự động lay, bị pháp lực nghiền nát thành từng mảnh nhỏ tung bay.
Mấy tiếng leng keng vang lên, hai cánh tay Đào Nhữ Bình vung lên, bốn thanh trường kiếm cắm ngược sau lưng nhanh chóng bay ra, hai thanh nằm hai bên vai, hai thanh còn lại nằm dưới hai nách, bốn đạo hàn quang bắn nhanh về phía La Song Phi.
Kiếm Ly cung lấy chiêu Ngự Kiếm thuật độc môn thành danh, tu vi càng cao có thể thao túng càng nhiều phi kiếm.
Lão vừa động thủ, những người khác trong nháy mắt liền động, đồng loạt ra tay.
Trong con ngươi La Song Phi thoáng qua vẻ tàn khốc, toàn thân cấp tốc xoay chuyển, bảo quang màu trắng trên thân bảo thương được ánh mặt trời áp chế, chỉ thấy trường thương toát ra nhiều đóa hoa bạc. Trong phút chốc làm cho người ta tưởng lầm là hàng trăm hàng ngàn đóa hoa bạc đồng thời nở rộ, bao phủ quanh thân y.
Mười mấy thanh phi kiếm bay tới liên tiếp bị đánh bay vang lên tiếng kêu leng keng liên hồi, ba thanh trường đao đánh tới cũng bị hất ra. Trường đao không thuận tiện đánh xa, chỉ có Ngô Lục gần nhất chém tới một đao, kết quả keng một tiếng, dù sao tu vi còn kém La Song Phi, cộng thêm trên tay La Song Phi là pháp bảo nhất phẩm, suýt chút nữa trường đao bị chấn văng ra khỏi tay.
Cơ hồ chỉ trong nháy mắt, mọi người liên thủ quần công một đòn, trong khoảnh khắc đã bị La Song Phi hóa giải.
Miêu Nghị thấy vậy âm thầm gật đầu, thương thuật tên này quả nhiên có chỗ đặc sắc.
Nguyên Phương lại vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới một tán tu lại có thương pháp tinh diệu tuyệt luân như vậy, lão tự than thở không bằng.
Công Tôn Vũ cũng hít một hơi khí lạnh, y từng theo Miêu Nghị phá vây trong vòng vây của một hai trăm người, tự nhiên biết thương pháp Miêu Nghị rất lợi hại. Không nghĩ tới thủ hạ của Miêu Nghị cũng lợi hại như thế, đối phó quần công cũng tỏ ra hết sức ung dung nhàn nhã.
Đào Nhữ Bình trong cuộc chiến cũng giật mình kinh hãi, La Song Phi nhất cử phá vòng vây của mọi người, thấy được sơ hở lập tức vung thương bức tới.
Đào Nhữ Bình khẩn cấp điều khiển hai thanh phi kiếm trước đó bị đánh bay ngăn trở, lại thấy mũi thương La Song Phi như chuồn chuồn điểm nước điểm nhẹ một cái, lại đánh bay phi kiếm của lão một lần nữa, thế thương vẫn đánh tới không giảm chút nào.
Đào Nhữ Bình kinh hoàng nắm chặt hai thanh phi kiếm khác trong tay, liều mạng công về phía mũi thương răng cưa.
Lại thấy mũi thương răng cưa quỷ dị phiêu hốt chớp lên một cái, lướt qua bên dưới song kiếm đối phương, như rắn độc mổ lóe lên một cái rồi rút trở về. Đào Nhữ Bình còn chưa hiểu xảy ra chuyện gì, chợt cảm thấy trên cổ truyền tới một trận đau nhói.
La Song Phi cũng không nhìn, nhanh chóng thu thương trở về, lại nhanh chóng điểm ra một trận, những tiếng leng keng vang lên không ngớt, lại phá thế công của đám người còn lại xung quanh một lần nữa.
Lúc này mọi người mới thấy cổ của Đào Nhữ Bình bắn ra một dòng máu đỏ. Thân hình lão loạng choạng trợn trừng mắt, song kiếm rơi xuống đất, hai tay ôm cổ đang phun máu thật chặt.
Rồi lại thấy La Song Phi mới vừa đối phó mọi người vây công trở tay điểm trở lại một thương, một đạo hàn quang điểm trúng đầu Đào Nhữ Bình, một luồng trắng đỏ cả óc lẫn máu bắn ra, sau đó lại thu thương về nhắm vào đối thủ khác.
Nhìn Đào Nhữ Bình mất mạng ngã xuống tại chỗ, Công Tôn Vũ cả kinh đưa tay chỉ chỉ, không phải nói chỉ so tài sao, vì sao lại giết người?
Nhưng y còn chưa nói ra, lập tức nhớ tới mình vừa mới nói lúc so tài vẫn có thể xảy ra chuyện ngoài ý muốn.
Thương pháp La Song Phi kia ác độc xảo quyệt, lại phiêu hốt quỷ dị không chừng, tràn đầy tà khí. Đào Nhữ Bình thực lực mạnh nhất vừa ngã xuống, mũi thương của y giống như rắn độc ẩn nấp trong chỗ tối chuẩn bị đánh lén bất cứ lúc nào, lập tức ép cho đám người còn lại luống cuống tay chân, không ai dám để cho y tiến tới gần, rối rít kinh hoàng tự vệ, thế liên thủ vây công nhất thời tan vỡ.
Bên này vừa loạn, mũi thương răng cưa kia lại càng giết người không chớp mắt, đảo mắt lại có một người bị hàn quang răng cưa cắm thẳng vào miệng. Mũi thương sắc bén chui ra gáy, lại nhanh chóng rút trở về, điểm về phía những người khác.
Những kẻ đang giao chiến hồn phi phách tán, đệ tử Ngọc Nữ tông lập tức lấy ra bản lãnh giữ nhà, trường tiên chín khúc trong tay xoay chuyển, trên thân roi bằng thép ròng lập tức lộ ra rất nhiều lỗ nhỏ. Theo trường tiên công kích phát ra những tiếng u u tựa như tiếng khóc, khiến cho người nghe chấn động tâm thần.
Ngay cả bọn Miêu Nghị bàng quan cũng cảm thấy tâm thần bất an, nhanh chóng thi pháp chống đỡ. Quả nhiên La Song Phi cũng bị ảnh hưởng, xuất thương có vẻ rối loạn, có thể nói là tay chân rối loạn tràn ngập nguy cơ.
- Dừng tay!
Thình lình có tiếng quát vang lên từ chân núi, một bóng người bay vút tới, chính là Hồng Miên.
Hồng Miên đang ở Trường Thanh động đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau mơ hồ, phát giác không ổn lập tức theo tiếng lần tới, kết quả phát hiện hai bên đánh nhau thật.
Hiện tại tiếng roi như kêu như khóc kia đang quấy nhiễu tâm thần mọi người, nên không ai để ý tới nàng.
Hồng Miên đang bay tới cũng phát hiện ra điểm khác thường, tâm thần nàng cũng bị quấy nhiễu, bèn nhanh chóng thi pháp chống đỡ.
Công Tôn Vũ đang thi pháp chống đỡ cũng sáng mắt lên, tạm thời bịt tai không nghe thấy tiếng Hồng Miên quát bảo ngưng lại, Mắt thấy thắng lợi trong tầm tay, muốn dừng cũng phải chờ người mình giết người của Miêu Nghị rồi hãy nói.
Miêu Nghị cùng Nguyên Phương cũng thầm nói không tốt, ba đại môn phái này quả nhiên tà môn, đang muốn xuất thủ tương trợ, thình lình nghe một tràng tiếng chuông trong trẻo vang lên.