Phi Thiên

Chương 2737: Quá âm hiểm rồi (1)

- Hoan hỉ thiện...

Từ Đường Nhiên hơi sửng sốt, kinh ngạc nói:

- Chẳng lẽ nàng là người của Phật giới La Sát Môn?

Miêu Nghị xoay người, nhìn hắn từ trên xuống dưới một lượt, phát hiện ra người này... Đừng xem nhìn người không trách dạng, cũng biết thật đúng là không ít, nói có trời đất chứng giám, bất luận nói đến phương diện nào, chuyện của ngươi đều có thể mặc bộ.

Từ Đường Nhiên bỗng bừng tỉnh đại ngộ, bồi thêm một câu:

- Chẳng lẽ đó chính là Thiên Ma vũ?

Miêu Nghị cười hắc hắc, làm ra vẻ “Ngươi cứ

nói đi“.

Từ Đường Nhiên hiểu rõ rồi, dở khóc dở cười nói:

- Cái này... La Sát Môn này thật đúng là dị

loại của Phật giới.

- Một đám người nói sắc tức là không, nói không tức là sắc, chết cũng có thể nói sống, sống cũng có thể nói thành chết, tóm lại bọn họ nói gì cũng đều có đạo lý. Phật giới nào có ngoại tộc, cá mè một lứa mà thôi?

Miêu Nghị khinh thường cười lạnh một tiếng.

Đối với điều này, hắn nhận thức rất sâu sắc, nguyên nhân không gì khác, chỉ vì gia đình hắn xuất Bát Giới, lão nhị kia ý mình là người xuất gia, bản thân mình làm gì đều đều nói tới đạo lý, đích thực là không đạo lý rồi, chứng minh một số chuyện người xuất gia không thể làm, thí dụ như háo sắc, nhưng Bát Giới lại phán một câu “Chúng sinh bình đẳng” bảo ngươi chớ coi hắn là người xuất gia thì coi như đã cho qua được rồi, đệ tử cửa Phật như thế này quả thực khiến cho người hâm mộ.

Từ Đường Nhiên được nghe lời ấy, làm ra vẻ kinh hãi cho là chuyện lạ, nịnh bợ vô vô, thở dài nói:


- Đại nhân cao kiến, một câu nói trúng, đúng là thuộc hạ rồi.

Dương Triệu Thanh không nói nên lời nghiêng đầu nhìn một bên.

Thật ra Miêu Nghị là người có thói quen nịnh bợ.

Từ Đường Nhiên lại hỏi:

- Đại nhân, bước kế tiếp nên làm như thế nào? Miêu Nghị phất tay, tỏ ý hắn lui xuống đi.

- Ta suy nghĩ lại một chút.

Đợi Từ Đường Nhiên một mực cung kính lui, Miêu Nghị nghiêng đầu nói với Dương Triệu Thanh:

- Nói cho Dương Khánh biết kết quả đi, xem hắn nói như thế nào.

- Dạ vâng!

Dương Triệu Thanh tuân mệnh, lấy tinh linh liên lạc với Dương Khánh, thông báo kết quả, bước kế tiếp hắn vốn định hỏi thăm kế hoạch.

Không ngờ Dương Khánh không dài dòng nữa, ngừng liên lạc cùng Dương Triệu Thanh, mà liên lạc với Miêu Nghị, chủ động báo chuyện lần này.

Có lẽ song phương đều biết chuyện, trước đó Miêu Nghị kiên nhẫn không hỏi, ngoại trừ không muốn cho Dương Triệu Thanh lúng túng, cũng vì hiện giờ Dương Khánh có rất nhiều quyền lợi, hắn cần phải bày tỏ tín nhiệm nhất định đối với Dương Khánh.

Dương Khánh cũng định vị rất rõ vai trò của Miêu Nghị bên cạnh Dương Triệu Thanh, biết Dương Triệu Thanh không thể giấu Miêu Nghị làm chuyện này, khẳng định làm nhiều thêm một cử động này như thế, là để biểu lộ thái độ vốn có mà thôi.

Kết quả khiến cho Dương Khánh hơi có chút bất


ngờ. Không ngờ Miêu Nghị lại nhẫn nhịn không hỏi hắn, cho phép Dương Triệu Thanh thi hành rồi, điều này làm cho Dương Khánh không thể không âm thầm cảm khái, mặc dù Miêu Nghị có không ít khuyết điểm, cuối cùng vẫn chậm rãi tiến bộ, có một số việc càng ngày càng chìm trụ khí, dần dần phong độ càng lớn, không biết có ngày mang ý chí Càn Khôn nhật nguyệt hay không!

Nếu như đã nói đến chuyện này, đương nhiên Miêu Nghị muốn hỏi nghi vấn trong lòng:

- Vì sao ngươi muốn cho Từ Đường Nhiên đi thanh lâu điếu ra người La Sát Môn? Bởi vì từ Kim Mạn, ngươi biết ta đã từng hỏi qua chuyện của Thiên Ma Vũ?

Dương Khánh:

- Dương Triệu Thanh nào biết người La Sát Môn đang âm thâm giám thị đại nhân.

Miêu Nghị:

- Bởi vậy hai điểm có thể đoán được Từ Đường Nhiên có thể điếu ra người La Sát Môn?

Dương Khánh:

- Không thể nói như vậy, ngay từ đầu chẳng qua là thuộc hạ có chút hoài nghi, không thể khẳng định, cho nên mới cần khảo nghiệm, chủ động chuẩn bị nhân tố tương quan thật tốt, giúp La Sát Môn cơ hội bày cuộc, muốn La Sát Môn cho rằng đây là bọn họ bày cuộc chứ không phải là chúng ta bày cuộc, chỉ khi nào bọn họ tự cho là chúng ta trúng kế, mới không dễ dàng hoài nghi, nếu không làm như vậy thì không có ý nghĩa gì.

Miêu Nghị:

- Ngươi còn chưa nói cho ta biết, làm sao ngươi biết Từ Đường Nhiên đi thanh lâu có thể tạo thành cục?

Dương Khánh:

- Chẳng qua thuộc hạ không rõ tại sao La Sát Môn âm thầm giám thị đại nhân, bất kể là mang lòng dạ bất lương đối với đại nhân, hay là muốn bảo vệ đại nhân, đều không thể làm như vậy, Phật giới sẽ không bị cuốn vào chuyện Thiên Đình dễ dàng. Huống chi bối cảnh đại nhân ở đây, làm như vậy không sáng suốt. Nếu đại nhân biết bị La Sát Môn âm thầm giám thị, lập tức mệnh Dương Triệu Thanh tăng cường đề phòng phủ Tổng Trấn, xem ra hành vi của La Sát Môn đối với đại nhân không chứng tỏ được thiện ý. Bất kể tại sao lại đi giám thị đại nhân, xem ra không nhất thiết phải động thủ đối với đại nhân ở Quỷ Thị. Ở đây người quá nhiều, lại là địa bàn Tín Nghĩa các chọc tới La Sát Môn chịu không nổi, xem ra La Sát Môn cũng không muốn yếu điểm lớn như vậy rơi vào tay Tín Nghĩa các, nói đúng ra, tạm thời La Sát Môn chỉ muốn giám thị đại nhân, nếu muốn giám thị, muốn nắm giữ động tĩnh của đại nhân cũng là chuyện hợp tình hợp lý tình, nếu không có tâm thái này, thì sẽ không làm như vậy, nói thế nào đều coi là Phật giới nhúng tay vào chuyện Thiên Đình, phạm vào điều kiêng kỵ.

Miêu Nghị:

- Ý của ngươi nói, có thể phán đoán bọn họ muốn tiếp cận bên cạnh ta, mượn người bên cạnh nắm giữ động tĩnh của ta?

Dương Khánh:

- Bất luận bọn họ có ý này hay không, hãy cho bọn họ ra điều kiện, nếu bọn họ có tâm tư này, thì trở thành nguyên nhân dẫn đến bọn họ làm như vậy. Thuộc hạ không biết tại sao La Sát Môn phải giám thị đại nhân, không có cách nào phán đoán chính xác, không gì khác hơn là làm thử. Trong phủ Tổng Trấn hầu hết đều là người do Khấu Thiên vương phái tới, bền chắc như thép, trong thời gian ngắn La Sát Môn rất khó tiếp cận bên cạnh nắm giữ động tĩnh của đại nhân, bọn họ ở bên ngoài phạm vi không có cách tiếp cận giám thị được đại nhân, theo quy luật, Từ Đường Nhiên cứ cách ba ngày đi một chuyến đến thanh lâu, tất nhiên Sáp bị bọn họ phát hiện, bọn họ vừa mới có Thiên Ma Vũ mê hoặc lòng người, dẫn đến nguyên nhân lớn nhất khiến cho bọn họ bày cuộc.

Miêu Nghị:

- Ngươi có thể bảo đảm không bị bọn họ khám phá?