- Bớt giả vờ với ta đi! Ngươi ngầm nhờ quan hệ lấy lại quyền mua bán cửa hàng, lại để cho Hoàng Khiếu Thiên kiếm tiền giúp cho ngươi, tiền đó thu thập thế nào chứ? Lừa một đám người nhập bọn mua cửa hàng, người ta chân trước đưa ra tiền, ngươi sau lưng liền vu oan hãm hại tìm đội ngũ phía chính phủ bắt những kẻ phía đối tác đó lại rồi, sau đó độc chiếm những cửa hàng đó, ngươi cho là ta không biết?
- Dương Triệu Thanh, ngươi con bà nó đây là đang ngậm máu phun người, chuyện không chứng cớ không nên nói lung tung!
- Chứng cớ? Chỉ cần là sau lưng liên lụy đến cửa hàng của ngươi, những kẻ gọi là đối tác đó toàn bộ đều vì chứa chấp hàng cấm bị bắt rồi, ở đâu ra chuyện trùng hợp như vậy? Nếu không chúng ta đi tìm đại nhân, để cho đại nhân tìm những bộ hạ cũ xác minh kiểm chứng một chút? Ta nói nha Từ Đường Nhiên, ngươi đủ hắc, đủ độc nha, người ta kiếm tiền giúp cho ngươi mua cửa hàng, ngươi không cảm tạ người ta thì cũng thôi đi, còn muốn mạng của người ta. Ngươi một khối tinh tệ đều không bỏ ra, liền tay không bắt giặc tạo ra nhiều sản nghiệp như vậy, ta xem toàn bộ Quỷ Thị Tổng Trấn phủ thì chỉ có ngươi là có tiền nhất!
- Được được được rồi, ngươi đây là đang oan uổng ta, ta lười tính toán với ngươi.
Từ Đường Nhiên rõ ràng chột dạ rồi, nói chuyện khí thế yếu đi không ít.
- Nói lời thừa làm cái gì, đi mau!
Dương Triệu Thanh có chút không nhịn được đẩy hắn ra ngoài.
Ra khỏi Tổng Trấn phủ, Từ Đường Nhiên trong lòng ít nhiều có chút bất an, có chút buồn bực, Dương Triệu Thanh làm sao mà biết được những điều này?
Nhưng mà ngẫm lại cũng không khó đoán được, tự bản thân mình tìm quan hệ phần lớn đều là bộ hạ cũ, tình huống các nơi tập trung báo lại xong, rất dễ dàng đoán được sự mờ ám trong đó. Nhưng mà cũng không thể nói là xấu xa giống như Dương Triệu Thanh nói như vậy, một khối tinh tệ không bỏ ra sao có thể làm được chuyện, chứ tự bản thân mình cũng tốn không ít tiền để lo lót đây mà.
Cái này cũng không có gì, Từ Đường Nhiên lo lắng chính là, ngay cả Dương Triệu Thanh đều biết rồi, đoán chừng đại nhân bên đó cũng khẳng định đã sớm biết rồi, chẳng qua là một mực không nói phá ra mà thôi.
Hắn hiện tại mơ hồ có chút hiểu rõ Miêu Nghị tại sao lại muốn hắn lấy cửa hàng ở Quỷ Thị.
- Ai!
Từ Đường Nhiên ngầm than trong lòng một tiếng, hết nhìn đông tới nhìn tây một phen, các nơi thanh lâu trong Quỷ Thị hắn đều quen thuộc hết, nói trắng ra là, hắn là khách quen của thanh lâu, cô nương nhà ai đẹp, cô nương nhà ai có hàng họ như thế nào, hắn biết rõ mồn một.
Thật ra thì, hắn đi thanh lâu căn bản không tốn tiền, hắn trước kia không biết, cũng là sau đó mới biết sau khi cưới Tuyết Linh Lung thành một đoạn giai thoại, mới biết danh tiếng của mình ở thanh lâu đúng là đại danh đỉnh đỉnh, thiên hạ thanh lâu gần như đều phóng ra lời nói, Từ Đường Nhiên hắn là quý khách số một, chỉ cần hắn chịu đến là rất hân hạnh được đón tiếp, tất cả tiêu xài một xu cũng không thu
Điều này làm cho Từ Đường Nhiên hắn có chút dở khóc dở cười, có ai con bà nó đi thanh lâu mà công khai thân phận của mình, nhất là Quỷ Thị trong tình huống này, hắn càng không có thể lộ ra hình dáng, có tiện nghi cũng đều không có biện pháp chiếm, thật sự là khiến cho hắn nao lòng.
“Tam Nguyệt lâu”, danh như ý nghĩa, xuân đến là mùa hoa nở, trong lầu đèn đuốc sáng rực xem mà nao cả người.
Từ Đường Nhiên không biết đi tới dưới đến bảng hiệu của nhà thanh lâu hắn thích nhất này tự khi nào, chỉ có điều trước kia là lén lén lút lút lặn xuống nước đường mà đến, lần này là sau khi ra khỏi Quỷ Thị Tổng Trấn phủ trực tiếp đi đến đây.
Bên trong tiếng đàn sao dễ nghe, lời hoan ca yêu kiều truyền đền, không dung cho hắn khách khí, mấy cô nương ăn mặc lộ liễu khoe sắc đã chủ động lôi kéo hắn đi vào...
Từ trong mật đạo nước bước ra, Dương Triệu Thanh có chút kỳ quái, quay đầu trở lại liếc nhìn nam nhân đi theo phía sau mình đi ra khỏi mặt nước, người nọ là Miêu Nghị muốn hắn tiếp ứng từ mật đạo ra ngoài, dù sao cứ cảm giác có chút nhìn quen mắt, trừ đi cái mặt giả hiệu trên mặt, thấy thế nào cũng đều có điểm giống như là Diêm Tu.
Thế nhưng nếu thật là Diêm Tu, cũng không cần hắn ra ngoài tiếp ứng, Diêm Tu biết mật đạo ra vào thế nào. Thế nhưng nếu không phải Diêm Tu, cái mật đạo này cũng sẽ không tiết lộ cho người ngoài.
Đi tới cửa ra mật đạo đi vào nội phủ Tổng Trấn phủ, phía sau lưng đột nhiên truyền đến một tiếng “Xoạt“.
Dương Triệu Thanh lần nữa đầu lại liếc nhìn, ngây ngẩn cả người, chỉ thấy đối phương lột bỏ mặt nạ giả hiệu trên mặt, lộ ra một cái mặt già nua nhăn nheo, không phải là Diêm Tu còn có thể là ai?
Bất quá hắn nhanh chóng phát hiện không đúng, dung mạo có thể ngụy trang, khí chất âm u lạnh lẽo của Diêm Tu đó lại không dễ dàng bắt chước, ít nhất trên người người này cũng chưa có.
Ra khỏi mật đạo, mang theo vẻ hồ nghi đầy bụng, dẫn “Diêm Tu” công khai đi lại trong Tổng Trấn phủ, chạy thẳng tới căn phòng của Miêu Nghị.
Gõ cửa mà vào, gặp được Miêu Nghị, Dương Triệu Thanh hành lễ:
- Đại nhân, người mang đến rồi...
Có chút muốn nói lại thôi, muốn hỏi một chút cái tên “Diêm Tu” này là xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị đã nhìn chằm chằm “Diêm Tu” quan sát đánh giá từ trên xuống dưới, giơ tay lên một cái, tỏ ý Dương Triệu Thanh lui xuống.
Khi lui xuống, Dương Triệu Thanh phát hiện “Diêm Tu” đó có chút chậm chạp chằng thèm màng quan sát khắp nơi trong phòng, điều này làm cho hắn càng trở nên khẳng định người này không phải là Diêm Tu, Diêm Tu sẽ không như thế.
Đóng cửa, trong phòng không còn người ngoài.
Miêu Nghị đi tới sau án ngồi xuống, hai tay đặt lên trên án, một tay năm ngón tay nhẹ nhàng đập nhẹ mặt bàn, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của “Diêm Tu“.
“Diêm Tu” không chút kiêng kỵ đi dạo khắp nơi ở bên trong phòng, đông sờ sờ vật bày trí, tây lật lật các vật phẩm, cuối cùng nghiêng người đứng ở trước án, nghiêng đầu nhìn Miêu Nghị, phát ra tiếng nói khàn khàn.
- Chuyện gì không thể thảo luận trên tinh linh, cứ phải gọi ta tới? Có lời gì nói mau, có rắm thì mau xì, ta đang bận rộn đây.
Miêu Nghị năm ngón tay dừng lại, từ từ truyền
âm nói:
- Giao ra 8 triệu cây Phái Pháp cung và tất cả chiến giáp theo chế thức của Thiên Đình ra đây, ta có việc dùng!
“Diêm Tu” cười hắc hắc:
- Ngươi bảo ta giao ra, ta liền giao ra hay sao? Cái mớ đồ đó cũng không phải là dùng tiền có thể cân đo đong đếm được. Dĩ nhiên, ngươi nếu như đưa ra nổi giá tiền, ta cũng không ngại bán cho ngươi.
Miêu Nghị:
- Tiền! Ta là không thể nào đưa cho ngươi, nhưng cái thứ đó, ngươi nhất định phải đưa cho ta!
“Diêm Tu” dường như nghe được chuyện mực cười to lớn bằng trời vậy, cười lạnh hỏi:
- Dựa vào cái gì?
Miêu Nghị lạnh nhạt nói:
- Không dựa vào cái gì, chỉ bằng ta là chủ nhân của ngươi!