Miêu Nghị kỳ quái: Theo như di nãi nãi nói? Chẳng lẽ ngươi không sử dụng qua với nam nhân nào... Y ta là, lúc ngươi luyện tập chắc phải có đối tượng thử nghiệm chứ, không thì sao biết hiệu quả?
Vân Tri Thu hiển nhiên thẹn quá thành giận: Đi chết đi!
Chẳng qua tiếp đó vẫn bình tĩnh trả lời: Luyện tập Thiên Ma vũ nhất định phải dùng nam nhân làm đối tượng nghiệm chứng, đương sơ đối tượng nghiệm chứng là do di nãi nãi tìm đến, một khi có hiệu quả, mê hoặc khiến thần hồn đối phương điên đảo không kìm được, người đều bị di nải nải giết, không chỉ nam nhân bị mê hoặc, phàm là nam nhân xem qua ta khiêu vũ đều bị di nãi nãi giết, bởi thế ta cũng chỉ thấy được hiệu quả nhất thời tịnh không biết ngày sau kẻ bị mê hoặc có thật khó tự kềm chế khi đối mặt ta không, nhưng di nãi nãi nói vậy, nàng là người từng trải có kinh nghiệm rồi, nhất định sẽ không sai.
Miêu Nghị hoài nghi Thiên Ma vũ mà Vân Tri Thu tập luyện có liên quan tới đại thế giới, rốt cuộc Lục Đại kỳ công đều có thể đến được tiểu thế giới, nếu thật là cùng một loại, không ngại hiểu rõ thêm một chút để đề phòng bất trắc, bèn hỏi: Sau khi bị Thiên Ma vũ mê hoặc liệu có cách nào hóa giải không?
Vân Tri Thu: Cái này không khó hóa giải, có vài loại phương pháp để hóa giải, người thi thuật có thể nghịch hướng hóa giải, kẻ bị mê hoặc kinh hách quá độ cũng có thể hóa giải, hoặc là trường kỳ tách kẻ thi thuật và người bi mê ra, lâu ngày tự nhiên sẽ hóa giải... Ngưu Nhị, nếu đã nói đến chỗ này, có một chuyện ta cứ hoài nghi mãi, chỉ là không biết có nên nói với ngươi không, là chuyện có liên quan tới Phong Huyền.
Thoại đề đột nhiên chuyển đến đây, Miêu Nghị lập tức đoán được nàng muốn nói gì, sắc mặt có phần khó coi hỏi: Chẳng phải ngươi nói mình chưa từng nhảy quá Thiên Ma vũ cho hắn xem?
Vân Tri Thu: Phải! Ta có thể cam đoan với ngươi, ta đích xác không nhảy quá Thiên Ma vũ cho hắn xem, nhưng đến sau ta ẩn ẩn có điều hoài nghi, ta và Phong Huyền gặp nhau lần đầu lúc ở Lưu Vân Sa Hải, đương thời ta một mình nhảy múa dưới ánh trăng trong sa mạc, sau khi múa xong, trên đường rời đi mơi gặp được Phong Huyền... Cũng từ ngày đó về sau, Phong Huyền một mực điên cuồng theo đuổi ta. Đến sau một hệ liệt phản ứng của Phong Huyền khi bị tù cấm tại Đại Ma Thiên khiến ta thất vọng, đồng thời cũng khiến ta bắt đầu hoài nghi, kỳ thật hắn là một kẻ gan bé sợ chết, làm sao biết rõ thân phận bối cảnh ta rồi mà còn dám theo đuổi? Bởi thế ta nhớ đến ngày gặp gỡ, liệu có phải hắn nhìn thấy ta khiêu vũ trong sa mạc mà bị Thiên Ma Vũ mê hoặc?
Miêu Nghị trầm mặc một lát: Giờ ngươi nói với ta chuyện này có ý nghĩa gì không?
Vân Tri Thu: Đây gần gần chỉ là hoài nghi của ta thôi, kể ra việc này là bởi ta không muốn giấu diếm ngươi cái gì hơn nữa ta cũng muốn nhân cơ hội này hỏi ngươi một chuyện... Ngưu Nhị, ta muốn nghe suy nghĩ thật sự trong lòng ngươi, trong lòng ngươi có để ý về chuyện ta từng qua lại cùng Phong Huyền? Nói thật, đừng gạt ta! Chuyện khác ngươi có thể gạt ta, nhưng chuyện này đừng gạt ta!
Miêu Nghị im lặng hồi lâu mới trả lời: Có để ý, cũng không để ý, không để ý là bởi ngươi tịnh không thất thân với hắn. Còn để ý! Không phải để ý chuyện ngươi từng qua lại cùng Phong Huyền, mà là ngươi trước đây cùng ngươi từ sau lần ở Phong Vân Khách Sạn khẳng đinh có gì đó khác biệt, ngươi của trước đây tuyệt sẽ không ngồi cô đơn trên nóc nhà uống rượu ngắm trời chiều, lúc ngươi thanh xuân rực rỡ nhất không phải ở cùng ta, tuy ta có thể cùng ngươi một đời, nhưng đời này ta vĩnh viễn không có cơ hội chưng kiến được Thu tỷ nhi thanh xuân rực rỡ kia, đây là tiếc nuối lớn nhất trong đời Miêu Nghị, trong khi Phong Huyền sao mà may mắn! Nhưng cũng không thể trách ngươi, cái lúc đó ta còn không biết ở nơi nào, ai cũng không thể yêu cầu ngươi đợi một người mà chẳng biết mấy vạn năm sau có còn tồn tại hay không!
Lúc này Vân Tri Thu thân ở trong phòng móc lây tinh linh đặt ở trước ngực, răng bạc cắn môi, cắn ra tơ máu, hai hàng thanh lệ thuận theo gò má lặng lẽ trượt xuống, cuối cùng tay cầm tinh linh trả lời: Ngưu Nhị, đa tạ ngươi nói ra lời thật lòng. Có lẽ Phong huyền xem qua ta nhảy Thiên Ma vũ, nhưng ta vẫn không muốn nhảy cho ngươi xem, không phải ta không thể nhảy cho ngươi xem, mà là ta không muốn cho ngươi xem, ngươi hiểu tâm ý của ta chứ?
Miêu Nghị trả lời: Trước kia không hiểu, cho là ngươi đang trêu đùa ta, bây giờ đã biết Thiên Ma vũ là mị thuật mê hoặc nhân tâm... Hiểu rồi! Thu tỷ nhi, vẫn là câu nói kia, đời này không có nữ nhân nào có thể thay thế được cảm thụ về ngươi trong lòng ta.
Hai người kết thúc liên hệ, Vân Tri Thu nước mắt tràn mi ngã nhào trên sạp, bắt đầu là nức nở, dần dần biến thành chôn mặt trong chăn kêu gào khóc lớn, khóc đến tê tâm liệt phế...
Mà Miêu Nghi thân tại Quỷ Thị thì đang nhìn ra ngoài cửa sổ lặng lẽ thở dài, lại lấy ra tinh linh liên hệ Kim Mạn ở Luyện Ngục chi địa.
Kim Mạn nghe tin sá dị hỏi: Thiên Ma vũ? Thiên Ma vũ cua Ngọc la sát?
Miêu Nghị: Phải!
Kim Mạn: Thiên Ma Vũ là một loại mị thuật, cụ thể thế nào ta không biết, bởi vì ta tịnh chưa lĩnh giáo qua, có điều nghe nói Thiên Ma vũ sớm nhất là xuất từ Nam Vô Môn, chính là thứ Nam Vô Môn dùng để thử thách đệ tử Phật môn trong lúc tu
luyện để vượt qua tâm ma, là thật hay giả ta cũng không rõ ràng.
Nam Vô Môn? Miêu Nghị vội hỏi: Chẳng lẽ Ngọc Diện Phật kia xuất từ Nam Vô Môn?
Kim mạn: Không rõ, theo lý thuyết đệ tử Nam Vô Môn năm đó hẳn đều bị Yêu Tăng Nam Ba đuổi tận giết tuyệt, nhưng năm đó Nam Vô Môn đệ tử đông đúc, có cá lọt lưới cũng hoàn toàn có khả năng, nếu án chiếu theo thời gian mà tính, Ngọc la sát hoàn toàn có khả năng xuất từ Nam Vô Môn, hẳn có thể có liên hệ gì đó với Nam Vô Môn trong thời điểm gần bị diệt môn.