- Được rồi, sự tình đã qua rồi, lão nương lần này tha thứ cho ngươi rồi, lần sau còn dám động thủ đối với lão nương, lão nương liều mạng với ngươi đó.
Không có ở lâu trong Khấu Thiên vương phủ, mấy ngày sau, Đường Hạc Niên báo cho biết, đội ngũ điều hoán cho Quỷ Thị đã chuẩn bị xong rồi, đã tiến tới Quỷ Thị, Miêu Nghị liền cáo từ, được Khấu gia phái ra cao thủ bảo vệ quay trở về Quỷ Thị.
Đến Quỷ Thị xong, chuyện làm thứ nhất tự nhiên là bỏ đội ngũ cũ thay đội ngũ mới.
Bên này vừa mới vừa làm xong sự tình, người cũ của Tổng Trấn Phủ mới vừa triệt xong. Tín Nghĩa Các bên đó liền phái người đến, cung thỉnh Miêu Nghị đi qua một chuyến.
Miêu Nghị trước hết cho người đi, nói là trong tay đang có chuyện, ngày khác lại đến bái phỏng, trên thực tế lại buông xuống toàn bộ chuyện trong tay rồi, phân phó đi xuống, ai cũng không gặp, ở bên trong phòng bồi hồi hồi lâu, cuối cùng liên lạc với Dương Khánh đang ở Luyện Ngục chi địa thỉnh giáo!
Lần này chuyện hắn làm, nguy cơ trùng trùng, hắn không thể không cẩn thận, nghĩ tới nghĩ lui hay là muốn nghe xem ý kiến của Dương Khánh thế nào.
Dương Khánh được biết hắn muốn làm chuyện như vậy kinh hãi vô cùng. Đây quả thực là cầm cái mạng nhỏ của mình đi giỡn, vội hỏi:
- Khấu gia làm sao lại đồng ý đại nhân làm chuyện như vậy? Chẳng lẽ Khấu gia không biết lực lượng của mình ở Quỷ Thị khó có thể ung dung, không có cách nào cung cấp cho đại nhân sự trợ lực gì? Làm những điều này hoàn toàn là vô dụng công.
Miêu Nghị:
- Là ta ở tận mặt thuyết phục Khấu Thiên vương, đạo lý rất đơn giản, cho dù ta không làm, có ít người cũng sẽ không bỏ qua cho ta, so với ngồi chờ chết, chi bằng tiên phát chế nhân!
Dương Khánh:
- Đại nhân có thể đem tình huống cặn kẽ báo cho biết hay không?
Miêu Nghị cũng không che giấu, đem tình huống mình ở hiện trường thuyết phục Khấu Thiên Vương cặn kẽ nói qua một lần.
Sau khi nghe xong Dương Khánh hỏi tới:
- Khấu gia ngầm cho phép đại nhân lấy đầu của Doanh Dương, hay là nghĩ biện pháp giúp đại nhân đổi mới nhân thủ trong Quỷ Thị?
Miêu Nghị:
- Không sai! Lực độ ủng hộ không thể bảo là không lớn.
Dương Khánh kinh hô:
- Đại nhân lời ấy sai rồi! Đại nhân giờ này tình cảnh đã sớm thành chỗ vô dụng của Khấu gia, ăn thì không ngon, bỏ luôn thì khiến cho người ta lạnh lòng! Đại nhân nếu như không làm như vậy, Khấu gia còn nghĩ hết biện pháp bảo vệ đại nhân, dựa vào thế lực Khấu gia còn có xây dựng và chu toàn đường sống, bị bức bất đắc dĩ còn có thể làm ích lợi trao đổi. Giờ này đại nhân làm như vậy rồi, Khấu gia ngược lại có thể thuận nước đẩy thuyền, đối ngoại thì nói là toàn lực ủng hộ đại nhân xảy ra chuyện thì là do tự bản thân đại nhân muốn chết. Đến lúc đó Khấu gia thiếu đi sự trói buộc không nói, đối nội đối ngoại cũng đều có lời có thể đáp. Mà đại nhân lại tự đam bản thân mình vào tử địa. Đại nhân, ngài hồ đồ a!
Kinh qua sự nhắc nhở này, sắc mặt Miêu Nghị cũng trầm xuống, phát hiện Khấu gia quả nhiên là không dựa vào được, bất quá hắn vẫn là phát lỳ phát hung lên rồi, liền đáp một câu nói:
- Dựa vào người khác không bằng dựa vào chính mình!
Dương Khánh vẫn là bệnh cũ, vẫn khuyên Miêu Nghị nghĩ lại, chuyện phía trên vật cổ tay hãy để cho phía trên lao tâm lao lực đi, không cần thiết tự bản thân mình phải cầm cái đầu đi lao vào vách tường.
Thế nhưng Miêu Nghị tâm ý đã quyết, phương hướng chính thì đã hạ quyết tâm, không làm không được, Dương Khánh bất đắc dĩ, biết khuyên không được, chỉ phải thỉnh cầu Miêu Nghị dung cho hắn suy nghĩ lại một chút.
Phi Hồng mấy lần vào nhà, phát hiện Miêu Nghị đều như là diện bích, nhìn chằm chằm một bức họa trên tường không nhúc nhích.
Bức họa là mới đổi lại, là Miêu Nghị cho Từ Đường Nhiên lấy mới đến, một bức “Yêu ma tứ ngược đồ”, về như cái tên, hình ảnh rất kinh khủng, cũng không biết Từ Đường Nhiên lấy được từ đâu. Phi Hồng mặc dù không biết Miêu Nghị tại sao cần phải treo một bức vẽ như vậy ở bên trong phòng, thế nhưng nếu như là Miêu Nghị muốn, nói đến đây ngay cả Phi Hồng cũng không khỏi không phục Từ Đường Nhiên, chỉ cần là Miêu Nghị lên tiếng rồi, Từ Đường Nhiên chung quy cũng có biện pháp lấy được một số vật ly kỳ cổ quái thỏa mãn ý đồ của Miêu Nghị, quả thực là không thể tưởng tượng nổi, khiến cho người khác không thể không phục.
Mấy lần ra vào muốn thêm nước trà, đều không thấy Miêu Nghị nhúc nhích một chút, Phi Hồng cũng rón rén thả nhẹ bước chân, biết Miêu Nghị đang suy tư sự tình, không dám làm phiền.
Non nửa ngày sau, Miêu Nghị rốt cục chờ đến Dương Khánh hồi phục, Miêu Nghị hỏi:
- Ý của ngươi như thế nào?
Đối mặt với một đám bừa bộn Quỷ Thị này, hắn thật ra cũng có chút không đầu mối, không biết nên hạ thủ trước từ đâu, nếu không đã sớm làm trước rồi.
Dương Khánh bất đắc dĩ, trả lời:
- Đại nhân nếu bắt buộc phải làm như vậy, nhất định phải làm trước một số điểm.
Miêu Nghị:
- Tiên sinh tất có thượng sách, nguyện rửa tai cung kính lắng nghe tiên sinh dạy bảo!
Thượng sách cái rắm thối, ngươi có thể nghe ta mới là lạ! Dương Khánh trong bụng đã sớm mắng rùm lên rồi, nhưng vẫn là không thể không tận tâm tận lực hi vọng Miêu Nghị có thể nghe vào:
- Tự nhiên là yên phận mà sống, trước hết bảo đảm tự thân an toàn làm đầu, rồi sau đó mưu đồ những cái khác, mới có thể ở vào thế bất bại!
Miêu Nghị:
- Vì sao dạy ta thế?
Dương Khánh:
- Đại nhân bị tập kích ở Cực Lạc giới tìm Phật Môn yêu cầu câu giải đáp không phải là quá đáng.
Địa Tạng đang thân tự ở Quỷ Thị đại nhân có thể nào để cho y đứng bên ngoài chuyện này mà nhìn...