- Ngưu Nhị, ngươi gây ra động tĩnh lớn như vậy, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Sau Ngự viên yên, vừa về tới “Vân hiên” không còn người ngoài. Vân Tri Thu lập tức tóm lấy Miêu Nghị hỏi cho tới coi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Miêu Nghị cười khổ, móc ra Băng Hỏa Chi Tâm, cảm thán nói:
- Ta chỉ là muốn xem thử một chút, không ngờ rằng con thải phượng đó lại mất khống chế tâm tình như vậy…
Rồi kể lại qua loa đại khái tình huống lúc đó.
- Ngươi cũng thật là, thể nào giống như con nít ba tuổi muốn làm gì là làm liền vậy.
Vân Tri Thu liếc mắt, nhưng mà giây lát lại lâm vào trầm ngâm:
- Có thể khiến cho con thải phượng đó tâm tình mất khống chế như thế, xem ra cái Băng Hỏa Chi Tâm này cí ý nghĩa không bình thường đối với Phượng tộc a.
Miêu Nghị nhìn hạt châu trong tay, khẽ gật đầu:
- Ta cũng vậy như vậy, đáng tiếc Long Phượng hai tộc bị giam giữ tại Thiên Đình quá lâu, tà khí lâu không tiêu hóa công đức tích góp từng tí một sớm đã mất đi năng lực biến hóa thành người và miệng nói được tiếng người. Mà chúng ta lại nghe không hiểu tiếng long ngâm và phượng ngừ, cộng thêm không tìm được cơ hội gặp mặt đơn độc, không có cách nào trao đổi, cũng không biết rõ trạng huống, cũng chỉ có chờ đến lúc có cơ hội nhìn có thể nghĩ biện pháp trao đổi một chút hay không.
Vân Tri Thu cũng yên lặng gật gật đầu, tuy nhiên dường như lại nghĩ tới điều gì, con mắt sáng lưu chuyển, con ngươi đảo một vòng, trong mắt lóe lên giảo hoạt:
- Cũng không phải không có cơ hội trao đổi cùng Phượng tộc, Thiên phi Chiến Như Ý cũng có phượng liễn, nàng là bộ hạ cũ của ngươi, ngươi ắt có phương thức liên hệ cùng nàng chứ, khi nào lén gặp mặt đê...
“…”
Miêu Nghị sửng sốt, nói đến Chiến Như Ý, luồng suy nghĩ của hắn hơi có chút hoảng hốt, nhớ lại một ít gì đó, trước đó ở tại Ly Cung cũng chỉ là nhìn thoáng qua rất xa... Sau khi tỉnh hồn lại, bỗng nhiên ý thức được Vân Tri Thu nói như thế có chút không đúng, cau mày nói:
- Nàng có ý gì? Cái gì gọi là lén gặp mặt? Ta và nàng ta quan hệ một mực không tốt, nàng cũng không phải là không biết, tìm nàng ta chẳng phải là tự rước lấy phiền phức.
- Phải không đó?
Vân Tri Thu như cười như không nhìn chằm chằm phản ứng của hắn, lúc ở tại Ly Cung, nàng ta có thể nói là cố ý tìm ta nói chuyện. Nói chuyện giữa ngươi và nàng, ngươi chuẩn bị giấu diếm ta tới khi nào?
Lời này vừa nói ra, Miêu Nghị lập tức khẩn trương rồi. Nhưng mà nhanh chóng đã nhận ra dị thường, Chiến Như Ý làm sao có thể lấy loại chuyện đó tùy tiện nói lung tung được. Con ả nữ nhân này xấu quá đi thôi, lại muốn gạt lão tử hử con! Hắn lập tức làm bộ như không có làm chuyện gì đuối lý thì không sợ quỷ gõ cửa vậy, cười lạnh nói:
- Ta thế nào lại nghe trong lời nàng nói còn có ý khác, ta và nàng ta có thể có cái gì. Thu tỷ nhi à, nàng rốt cuộc muốn nói cái gì đây?
Vân Tri Thu đã nắm bắt được một nét khẩn trương thoáng trên mặt hắn:
- Ngươi và nàng ấy có cái gì phải hỏi chính ngươi.
Ngón tay chọc chọc vào chỗ trái tim Miêu Nghị.
Miêu Nghị chụp bắt tay của nàng:
- Nàng có phải là lại muốn không có chuyện muốn đi gây chuyện không?
Vân Tri Thu cười lạnh một tiếng.
- Ta ở không đâu đi gây sự? Ngươi cho rằng ta đang nói đùa sao? Ngươi khi gây ra ở Ly Cung xong, khi ta đến bên đó mời rượu, nàng cό ý ta lưu lại nói chuyện, lời trong lời ngoài nói đều là ngươi, dường như chê ta không đủ quan tâm ngươi vậy, ta nghe thế nào cũng đều cảm thấy có chút sai sai thế nào ấy. Suy nghĩ lại một chút chuyện trước kia, khi ngươi ở ngự viên bị cách chức thành tiểu binh, nàng không có chuyện gì lại đi tìm ngươi đi trồng trọt, ta lúc đó còn tưởng rằng nàng làm nhục ngươi, hiện tại suy nghĩ lại xem ra là ta khờ a! Hừ hừ. Ngưu Nhị, ngươi thành thật khai báo, các ngươi có phải là có chuyện gì đã làm mà không dám lộ diện cho người biết. Bây giờ nói ra ta còn có thể khoan hồng không so đo, dù sao chuyện đã qua đều đi qua rồi, quay đầu lại một khi bị ta tra ra được, lão nương không để yên cho ngươi đâu!
Chuyện đã qua không so đo? Có thể tin lời của ngươi mới là lạ đó mẹ à! Miêu Nghị lẩm bẩm trong lòng. Vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Nàng cảm thấy giữa ta và nàng ấy có thể có cái gì không dám lộ diện cho người nhìn?
Vân Tri Thu thẳng thắn:
- Nói rõ ra đi chứ, các ngươi có ngủ qua hay chưa?
- Có bị bệnh không!
Miêu Nghị phất tay ném tay của nàng ra:
- Nàng ta là thân phận gì ngươi không biết sao? Ta nếu thật sự phát sinh qua loại quan hệ đó cùng nàng ta, nàng ta làm sao có thể trở thành Thiên phi. Thanh chủ là người có thể đội nón xanh sao? Cái cửa ải Thiên cung nghiệm thân đó nàng ta sẽ không vượt qua được, nàng cảm thấy ta còn khả năng sống đến bây giờ sao?
Thật ra lúc trước Miêu Nghị trực thủ vệ ở ngự điền, Chiến Như Ý luôn đơn độc tìm Miêu Nghị. Vân Tri Thu liền đã phát giác được một chút không thích hợp. Nữ nhân ở phương diện này có khứu giác không phải là nhạy cảm một cách bình thường, cũng chính bởi vì Miêu Nghị nói một điểm này mới làm nàng bỏ đi sự nghi ngờ. Thanh chủ không có khả năng đội nón xanh, nhưng bây giờ Vân Tri Thu tự dưng lên máu ghen sức lực phừng phừng kéo lên không chịu buông tha người:
- Cái này ai nói rõ ràng, các ngươi đi chơi chung với nhau lâu như vậy, ngươi cũng không phải là cái người có thể giữ mình trong sạch gì, cô nam quả nữ, quỷ biết các ngươi ở sau lưng đã làm gì. Chưa kể là nói, cho dù nàng ta không phải là thân ngọc nguyên vẹn, dựa vào thế lực của Doanh gia động một chút tay chân gì đó che giấu đi qua cũng không phải không có khả năng! Nói đến đây ta hiện tại xem như hiểu rõ rồi, chẳng trách Doanh gia luôn tóm lấy ngươi không chịu buông, thì ra là muốn giết người diệt khẩu a!
- Có chết thì chết xa chút đi, lão tử không có tâm tình bám riết mà quậy với ngươi!