Cái tên này không ai xa lạ, họ Miêu tên Nghị.
Tiện tay giao cho Lưu Tinh đi thống kê, Lưu Tinh thấy tên Miêu Nghị hơi ngẩn ra, liếc nhìn Hoắc Lăng Tiêu, biết y làm như vậy hẳn là có nguyên nhân.
Sau khi xác nhận xong danh sách của toàn bộ Trấn Ất điện, Lưu Tinh lại cầm một đống ngọc điệp đi tới sương phòng, chuyển phát phê chuẩn của điện chủ tới tay các lộ phủ chủ.
Các lộ phủ chủ xem qua phần lớn thở phào nhẹ nhõm, điện chủ cũng không có làm khó bọn họ.
Duy chỉ có Dương Khánh sau khi xem qua danh sách giật mình kinh hãi, y báo lên bốn tên toàn là tu sĩ cấp Thanh Liên. Y cho rằng điện chủ sẽ gạch tên Hùng Khiếu, ai ngờ điện chủ nể mặt không chọn y, thế nhưng lại cho tên của Miêu Nghị vào, khiến cho y không hiểu đã xảy ra chuyện gì.
Các lộ phủ chủ tản đi, ai về nhà nấy, Dương Khánh lại đi tới trước đại môn hậu cung cầu kiến Hoắc Lăng Tiêu.
Hoắc Lăng Tiêu không tiếp y, Thiên Vũ ngăn cản y:
- Điện chủ biết ngươi tới vì chuyện gì, điện chủ nói cứ tuân lệnh làm theo là được.
Dương Khánh ngạc nhiên, chắp tay hỏi:
- Miêu Nghị bất quá chỉ là một tu sĩ cảnh giới Bạch Liên, xin hỏi vì sao điện chủ liệt hắn vào trong danh sách?
Y chỉ muốn biết nguyên nhân, ai ngờ Thiên Vũ lạnh nhạt nói:
- Không ai quy định tu sĩ cảnh giới Bạch Liên không thể tham gia, mời Dương phủ chủ trở về đi!
Sau khi đuổi Dương Khánh đi, thật ra thì Thiên Vũ cũng muốn biết nguyên nhân, gặp Hoắc Lăng Tiêu không nhịn được hỏi:
- Vì sao điện chủ lại thêm tên Miêu Nghị vào?
- Bởi vì hắn biết quá nhiều.
Hoắc Lăng Tiêu chỉ giải thích một câu không đầu không đuôi.
Thiên Vũ, Lưu Tinh nhìn nhau, trong mắt lộ ra vẻ nghi ngờ, theo các nàng biết tựa hồ Miêu Nghị cũng không biết gì, dường như cũng không biết được Đại ca kết bái của mình chính là điện chủ, cũng chưa từng gây phiền phức gì cho điện chủ, vì sao y lại muốn cho Miêu Nghị đi Tinh Tú Hải chịu chết?!
Hoắc Lăng Tiêu biết hai người đang suy nghĩ gì, thế nhưng có một số việc cho dù là người thân cận nhất của mình cũng sẽ không cho biết, đây là chuyện cực kỳ bí mật liên quan đến danh dự.
Trước đó y cũng không hề nghĩ tới chuyện đối phó với Miêu Nghị, nói trắng ra chính là Miêu Nghị và y chênh lệch quá xa, không hình thành được bất cứ uy hiếp gì đối với y, không đáng để ở trong lòng, nếu không Miêu Nghị đã chết không biết bao nhiêu lần. Lúc nãy vừa mới nhìn thấy danh sách Dương Khánh báo lên, bởi vì thấy tên Hùng Khiếu liên tưởng đến Miêu Nghị, từ đó nghĩ tới đêm trước ở đô thành. Mặc dù y không cho là Miêu Nghị có thể có cơ hội gặp lại được Tiếu Tiếu, biết được thân phận chân thật của Tiếu Tiếu, bất quá nghĩ đến để ngừa vạn nhất, vậy thì thuận tay diệt đi tai họa ngầm này là hơn.
Đối với với Đại nhân vật mà nói, sinh tử của một tiểu nhân vật nho nhỏ bất quá chỉ là chuyện trong một niệm, không có gì là kỳ lạ, lần này bất quá thuận tay mà làm mà thôi…
-----------
Trấn Hải sơn, Miêu Nghị có Nguyên Phương và La Song Phi cùng đi, đang nhanh chóng chạy tới.
La Song Phi vẫn tỏ ra uể oải buồn bã như trước, dọc trên đường đi cũng không chủ động lên tiếng, chỉ có Miêu Nghị hỏi cái gì mới chủ động đáp lại cộc lốc một câu, đáp lại cũng nói không quá hai chữ. Thái độ La Song Phi như vậy khiến cho Miêu Nghị cảm thấy không quen.
Chính là vì như vậy, Miêu Nghị chuẩn bị dẫn Nguyên Phương và Lại Vũ Hàm đi cùng tới Trấn Hải sơn tạm thời đổi lại La Song Phi. Vốn hắn tưởng rằng La Song Phi thích náo nhiệt nghe được đi ra ngoài chơi một chút có thể cao hứng, ai ngờ vẫn là như vậy, vẫn ỉu xìu như bánh bao nhúng nước.
Chẳng lẽ là muốn ta mời ngươi trở về phủ đệ của ta ở, ngươi mới tươi tỉnh lại hay sao?! Miêu Nghị tiến lên bậc thềm quay đầu lại liếc nhìn, nhìn lại Hồng Miên tới cửa cười tủm tỉm quan sát trên dưới, chắp tay nói:
- Ra mắt Đại cô cô.
Hồng Miên xoay người dẫn hắn đi vào, tỏ ra thân thiết hỏi:
- Dọc trên đường đi không có chuyện gì chứ?
- Nhọc công Đại cô cô lo lắng, hết thảy bình thường.
- Đừng trách ta không nhắc nhở ngươi, sơn chủ hết sức tức giận...
Hai người vào đình viện leo lên lầu các, gặp được Tần Vi Vi vẫn một bộ quần trắng như tuyết, nàng đang đứng ở trước cửa sổ nhìn ra bên ngoài, đưa lưng về phía Hồng Miên, Lục Liễu nói:
- Các ngươi lui xuống trước đi.
Miêu Nghị quay đầu lại liếc nhìn hai nàng mỉm cười rời đi, ánh mắt lại rơi vào bóng lưng thon thả kiều diễm của Tần Vi Vi. Bên trong lầu các chỉ còn lại một nam một nữ, thoang thoảng quanh đây mùi thơm của nữ nhân.
Trước đó có Hồng Miên nhắc nhở, Miêu Nghị cho là Tần Vi Vi sẽ vì chuyện của Công Tôn Vũ mà nổi trận lôi đình. Ai ngờ Tần Vi Vi xoay người nhìn lại, gương mặt xinh đẹp ngày thường lạnh lùng bất ngờ nở một nụ cười hiếm thấy:
- Phải chăng là ta không hạ pháp chỉ, ngươi cũng không tới gặp ta?
Ặc... Miêu Nghị sửng sốt, mỹ nhân mặt lạnh này cười với mình sao, quả thật là không hiểu vì sao, ta đã động tới ‘tình nhân’ của nàng, nàng còn cười được sao?!
Hắn luôn luôn duy trì cảnh giác đối với Tần Vi Vi, tuy thầm nhủ trong lòng nhưng ngoài mặt khách sáo nói:
- Thuộc hạ bái kiến sơn chủ.
- Thái độ như ngươi không coi ta là bằng hữu, lúc không có người ngoài cứ gọi tên ta.
Tần Vi Vi đi tới trước mặt hắn nói.
Hai người chỉ cách xa nhau một bước, đối mặt với nhau. Miêu Nghị vừa ngẩng đầu, ánh mắt hai người nhìn thẳng vào nhau đột nhiên đều ngẩn ngơ, tựa hồ mới phát hiện khoảng cách của hai bên có vẻ quá gần.
Miêu Nghị ngửi thấy mùi thơm trên cơ thể Tần Vi Vi rất rõ ràng. Thậm chí mơ hồ có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Tần Vi Vi, theo bản năng lui về sau một bước.
Muốn gọi tên Tần Vi Vi, hắn không thể tùy tiện gọi, thật sự là không được tự nhiên. Mặc dù còn nhớ chuyện lần trước vỗ tay làm bằng hữu, bất quá trong lòng hắn đang thầm nhủ, quan hệ cấp trên cấp dưới làm sao có thể làm bằng hữu.
Tần Vi Vi đột nhiên phát hiện khoảng cách hai bên quá gần vốn có hơi khẩn trương, bất quá thấy hắn chủ động lui một bước, tựa hồ có vẻ sợ mình, tâm trạng chiếm thượng phong ngược lại càng thêm tự nhiên hơn, đưa tay nói:
- Ngồi đi!
Miêu Nghị lĩnh mệnh ngồi xuống, ai ngờ Tần Vi Vi chủ động rót một chén trà, đẩy tới trước mặt hắn:
- Mời dùng.
Miêu Nghị có vẻ vì được quá yêu mà sợ hãi, thậm chí có thể nói là kinh hãi, càng cảm thấy thủ đoạn của nữ nhân này sâu không lường được, vội vàng đứng dậy cảm tạ.
Tần Vi Vi ngồi xuống, chỉ cách hắn một cái khay trà âm thầm cắn răng, cố gắng nặn ra nụ cười trấn an:
- Miêu Nghị, ta hy vọng chúng ta trở thành bạn tốt không có gì giấu giếm nhau, nhưng ta thấy tựa hồ ngươi vẫn có thành kiến đối với ta.
- Không dám.
Miêu Nghị cười khan, nhưng trong lòng thì kinh hãi, không có gì giấu giếm ư, chẳng lẽ là muốn bẫy mình…
- Hai chữ không dám này đã nói lên ngươi không xem ta là bằng hữu.
Tần Vi Vi chiếm thượng phong càng lộ vẻ ung dung tiêu sái.
- Không có, có thể làm bằng hữu cùng sơn chủ là vinh hạnh của ta.