Trước hắn chẳng qua là có chút hoài nghi tàng bảo điểm dưới đất có quan hệ với Nam Vô môn, dù sao không gian trong lòng đất có phong cách Phật Môn là quá rõ ràng rồi, cộng thêm phù số chữ “Vạn”, ai ngờ liên hệ lại rõ ràng như thế, đi quanh một vòng thật xa, tàng bảo điểm không ngờ lại chôn sâu ngay dưới di chỉ của Nam Vô môn.
Miêu Nghị hiện tại gần như có thể khẳng định không gian trong lòng đất đó chính là di sản của Nam Vô môn.
Bởi vậy hắn cũng có thể khẳng định giữa người tàng bảo và Nam Vô môn dường như có quan hệ gì, nếu không vì cái gì không cho cầm ra tài phú cực lớn trước mắt đáng lẽ lấy dễ như trở bàn tay? Nam Vô môn đã hủy diệt nhiều năm như vậy, vậy còn có chủ nhân cái gì, lại không kinh qua chủ nhân đồng ý thì không có thể lấy đi, người tàng bảo rõ ràng là tôn kính đối với Nam Vô môn, chẳng qua là trong này quan hệ rốt cuộc là chuyện gì thì đích thực là khiến cho người khó hiểu, chỉ sợ chỉ có đương sự mới hiểu rõ ràng.
Giờ này ngâm nghĩ lại câu nói “Trong Nam Vô Di Thương” kia, thật đúng là có thâm ý khác, ý vị cảm hoài rất là thâm hậu đó mà.
- Người nào?
Một tiếng quát trong trẻo vang lên, ba bóng người bay vọt đên, chính là Hồng, Lạc, Vũ ba người.
Trước đó ba người một lộ truy tra Miêu Nghị, nhưng không tìm được bóng dáng Miêu Nghị, ai ngờ tìm lần tìm lừa quay trở về nơi này không ngờ lại gặp được rồi.
Miêu Nghị tỉnh hồn lại, xem xét trang phục ba người liền biết là đây là người thu thập Mộng Đà La, không biết rõ lai lịch của những người này, không muốn xảy ra xung đột gì cùng những người này, cộng thêm mọi thứ đã đến tay, hắn không nói hai lời, lắc mình bay vút lên trời, thẳng thừng chọc phá bầu trời mà đi.
- Đứng lại!
Ba người liên tục quát lên, theo đuổi không bỏ còn chưa nói, thậm chí còn nhanh chóng móc ra tinh linh liên hệ những đông môn khác.
Nhanh chóng, các nơi trên độc tinh lại ùa ra hơn hai mươi người, khẩn cấp bay đến lục tục phá bầu trời mà đi.
Đang bay nhanh như tên bắn ở tỉnh không, Miêu Nghị thỉnh thoảng quay đầu lại tra xét, có chút tức giận, tự bản thân mình cũng không có trêu chọc những người này, vô duyên vô cố đuổi theo bản thân mình không buông làm cái gì?
Có một điều có thể khẳng định, tu vi của những người này dường như gần bằng mình, tốc độ đuổi theo tương đương, hắn bị kích động muốn động thủ.
Nhưng mà suy nghĩ một chút vẫn là không làm như vậy, bay hướng đến chỗ Diêm Tu ẩn thân, đồng thời móc ra tinh linh liên hệ Diêm Tu.
Một khi vào dãy núi Diêm Tu ẩn thân. Miêu Nghị nhanh chóng lắc mình biến mất vào trong đó.
Hồng, Lạc, Vũ ba người theo đuổi không bỏ, đang định xông về địa phương Miêu Nghị biến mất để lục soát, đột nhiên một bóng người từ dưới lóe ra, chặn ngang ba người lại, quát:
- Người nào? Chính là Diêm Tu.
Ba người khẩn cấp ngừng lại giữa không trung, quan sát đánh giá Diêm Tu từ trên xuống dưới, mà Diêm Tu tướng mạo tự nhiên là không làm cho người ta thích rồi, nhưng mà thấy Diêm Tu lại là trang phục tục gia, Hồng sư tỷ trầm giọng nói:
- Hai người các ngươi mau đi lục soát đi!
Lạc Sư muội và Vũ sư muội đang định lắc mình đi, ai ngờ Miêu Nghị đã chủ động lắc mạnh hiện thân đến, khiển trách:
- Người tới là người nào?
Dĩ nhiên, vải đen phủ đắp lên người đã trừ đi rồi, lộ ra hình dáng.
Diêm Tu hơi lộ thần sắc cung kính, lui trở lại bên cạnh Miêu Nghị hồi đáp:
- Đại nhân, xem ra là tránh không khỏi rồi, những người này không giết chúng ta sợ là sẽ không dừng tay đâu.
Hồng, Lạc, Vũ ba người nhìn hướng đến của Miêu Nghị, lại nghe xưng hô “Đại nhân”, đang kinh nghi bất định muốn quát mắng, ai ngờ Miêu Nghị đã tức giận nói:
- Hảo! Nếu thoát không được, liền liều cái cá chết lưới rách là được rồi, Quỷ Thị tổng trấn Ngưu Hữu Đức ở chỗ này, ai dám quyết một trận tử chiến cùng ta!
Phất tay rút ra Nghịch Lân thương nổi giận chỉ ba người, Quỷ Thị tổng trấn Ngưu Hữu Đức? Người này chính là Ngưu Hữu Đức? Hồng, Lạc, Vũ ba người trong nháy mắt có chút bối rối, có chút phản ứng không kịp là chuyện gì xảy ra.
Hồng sư tỷ có chút trố mắt nói:
- Ngươi chính là Quỷ Thị tổng trấn Ngưu Hữu Đức của Thiêm Đình bên đó?
Miêu Nghị thương vân chỉ miệng vân cười lạnh:
- Sao biết rõ rồi còn hỏi, từ Tuệ Lâm tinh truy sát đến đây, không phải là muốn lây tánh mạng Ngưu mô sao? Cứ phóng ngựa lên đây!
Cái gì mà từ Tuệ Lâm tinh truy sát đến đây? Sư tỷ muội ba người đưa mắt nhìn nhau.
Cũng đúng lúc này, phía sau lại lục tục có đồng môn chạy đến, hiệp trợ ba người vây khốn Miêu Nghị và Diêm Tu ở trung gian, từng người từng người trên tay đều rút ra tam xoa kích.
Hồng sư tỷ trầm giọng nói:
– Ta không quản ngươi là ai, vừa rồi người từ độc tinh đi ra có phải là ngươi hay không?
Miêu Nghị cười lạnh:
- Cái gì độc tinh? Bớt cố lộng huyền hư ở chỗ này đi! Từng người từng người giấu đầu giấu đuôi không dám lộ diện nhìn người sao? Các ngươi rốt cuộc là ai?
Hồng sư tỷ lột xuống khăn trùm đầu của hắc sắc sáo trang, một mái tóc dài và mượt tản ra lộ ra một dung nhan tuyệt mỹ:
- Đệ tử Thương Hồng dưới trướng Ngọc Diện Phật, tuân phật chỉ tới độc tinh hái thuốc, bần tăng hỏi một câu nữa, vừa rồi người từ độc tinh đi ra có phải là ngươi hay không?
Một đám sư tỷ muội đua nhau lột xuống khăn trùm đầu, sau khi trừ đi hắc sắc sáo trang, lộ ra hình dáng, từng người từng người đều vô cùng xinh đẹp, nhất là cách ăn mặc đó thật sự là bốc lửa mê người, đủ bại lộ, gần như người nào cũng đều lộ ra hơn nửa bộ ngực trắng như tuyết và đùi thon trắng bóng, nhìn đến hai mắt lồi ra khiến cho người ta mau huyết chạy ùng ùng trong người, ngay cả Miêu Nghị cũng đều nhìn đến sửng cả sốt, đám người kia ăn mặc so với Trương Thiên Tiểu xem ra chỉ có hơn chứ không có kém.
Miêu Nghị và Diêm Tu không khỏi đưa mắt nhìn nhau, có chút hoài nghi những nữ nhân này đúng thật là người trong Phật môn sao?
- Ngọc Diện Phật? Trách không được gan to như vậy!
Miêu Nghị hừ hừ cười lạnh một tiếng, móc ra tinh linh, trực tiếp liên lạc Khâu Tranh, dĩ nhiên là cầu Viện!