Phi Thiên

Chương 2667: Trong Nam Vô Di Thương (1)

Không ngờ rằng độc tinh nayỳ còn có quá khứ "Huy hoàng" như vậy, nhìn lại độc tinh lờ mờ dầy đặc trước mắt, Diêm Tu có chút kinh ngạc, hôm nay xem như có thêm một sàng kiến thức rồi, nhưng quay đầu lại nhìn về phía Miêu Nghị ánh mắt không khỏi có chút không hiểu, bất quá hắn không phải là người thích nhiều lời, chỉ có hồ nghi trong lòng, ngoài miệng không hỏi cái gì nữa.

Hắn trước kia thật ra thì thích uống rượu tán gẫu, trên người lúc nào cũng có mang theo hồ lô rượu, lôi kéo Miêu Nghị có thể nói chuyện phiếm nửa ngày, tự cho mình là lão tiền bối, từ khi phu nhân La Trân chết trận xong, rượu thì cử rồi, lời nói cũng ít đi, thậm chí có khi mấy năm không nói một câu.

Mà đối với Miêu Nghị nhìn chằm chằm độc tinh quan sát mà nói, lai lịch trước nay của độc tinh này hắn cũng là từ Vân Tri Thu mà biết được. Về phần Vân Tri Thu tại sao lại biết cũng rất đơn giản, bởi vì độc tinh này chính là tàng bảo điểm mà tàng bảo đồ biểu thị kế tiếp, Vân Tri Thu trước đó âm thầm làm nhiều lần điều tra nhằm vào nó để hiểu biết rõ.

- Ta nghe tiếng nơi này đã lâu, nếu đã đến nơi này rồi, không có cái lý gì không tới nhìn, ngươi đến bên đó chờ ta.

Miêu Nghị phất tay chỉ chỉ một viên tinh thể cách đó không xa, sau đó lại xách Diệu Tồn ra, ném cho Diêm Tu.

Diêm Tu tự nhiên hiểu rõ tác dụng của Diệu Tồn là cái gì, ít nhất là người làm chứng cho kinh biến lần trước, đại nhân đưa Diệu Tồn cho hắn, dường như đang chuẩn bị ngừa vạn nhất, một khi có chuyện, cái người làm chứng Diệu Tồn này ít nhất có thể tiết kiệm cho Diêm Tu hắn một chút phiền toái, không khỏi gấp giọng nói:

- Thuộc hạ đi cùng đại nhân.

Miêu Nghị nói:

- Trên Độc tinh chỗ nào cũng là độc chướng, không có sự chuẩn bị vạn toàn không nên đi vào, ngươi đi vào có thể sẽ gặp nguy hiểm. Ngươi yên tâm, ta không có việc gì.


Diêm Tu:

- Thuộc hạ có thể tiến vào túi thú của đại nhân, vạn nhất có sự việc cũng có thể chiếu ứng lẫn nhau.

Miêu Nghị liếc mắt nhìn chòng chọc, Diêm Tu muốn nói lại thôi, nuốt lời nói xuống, hơi hơi cúi đầu thưa một tiếng:

- Dạ!

Miêu Nghị vung tay áo về phía sau, cấp tốc xông về độc tinh, nhưng chẳng hề trực tiếp xâm nhập, mà là bay quanh độc tinh tra xét, dường như đang tìm kiếm cái gì đó.

Nhìn theo, Diêm Tu nhẹ nhàng thở dài một tiếng, xem ra bản thân mình đoán không lầm, Đại nhân sớm đã tìm hiểu đối với độc tinh này, tới đây hiển nhiên là mưu đồ đã lâu. Sự tìm tòi này có vẻ như căn bản không giống như là đến ẩn thân hoặc đơn giản nhìn xem một chút mà thôi. Hắn phát hiện mình càng ngày càng nhìn không hiểu Miêu Nghị, phát hiện trên người Miêu Nghị dường như có rất nhiều bí ẩn mà tự bản thân mình cũng không hiểu biết, thí dụ như con mắt thứ ba lưu quang rực rỡ đó, còn nữa là vì sao cần phải tới chỗ độc tinh này?

Miêu Nghị bay chuyển vài vòng quanh độc tinh, chẳng tra xét được địa hình mà bản thân mình muốn tìm, thật sự là bên trong độc tinh quá mờ ảo, vướng ngại tầm mắt, hắn dù sự kích động muốn khai mở Thiên Nhãn để tìm tòi, nhưng nhìn hoàn cảnh tinh không chung quanh một chút, thấy có thể dễ dàng bị người phát hiện, cuối cùng vẫn là bỏ đi cái ý niệm này, chúi đầu vọt vào trong tầng khí quyển của độc tinh.

Tiếng Hô hô gió nổi lên, lưu vân màu xám đen hoặc xám trắng trên không trung theo gió như dòng nước xiết.

Từ trên trời đáp xuống, thân hình Miêu Nghị chợt ngừng, lơ lửng trên trời cao, quanh thân tâm diễm hộ thể, nhìn xung quanh.


Lưu vân nhìn không có gì, nhưng được qua Vân Tri Thu nhắc nhở, Miêu Nghị vẫn không dám khinh thường, lại muốn xem thử một chút.

Đưa ra một ngón tay ra, bắt đầu rút đi tâm diễm bảo vệ từ đầu ngón tay, để cho đầu ngón tay lộ ra trong mây mù phất qua.

Mới đầu cũng không có cảm giác gì, chỉ chốc lát sau đầu ngón tay hơi lộ ra vẻ mất cảm giác. Tiếp theo có chút ngứa, đầu ngón tay biến thành đen sưng lên với tốc độ có thể thấy được. Tử tế dò xét lĩnh hội, Miêu Nghị phát hiện đầu ngón tay có dấu hiệu bắt đầu rửa nát, đồng thời lan tràn hướng về phía tứ chi bên trên. Quả nhiên có độc! Tinh Hỏa Quyết nhanh chóng gột rửa đầu ngón tay, thanh trừ độc tố.

Đúng lúc này, Miêu Nghị bỗng nhiên nhíu mày, móc ra tinh linh, là tinh linh của Diêm Tu truyền tin.

Hỏi: Chuyện gì?

Diêm Tu: Đại nhân, thuộc hạ thấy có một đám người đi vào độc tinh. Khoảng hơn hai mươi người, ăn mặc có chút cổ quái.

Miêu Nghị hơi trầm tư. Người nào sẽ chạy tới độc tinh này? Dựa theo tin tức Vân Tri Thu cung cấp, độc tinh không thể sinh tồn, người bình thường sẽ không tới độc tinh, duy nhất thường có thể sẽ xuất hiện chính là người đến độc tinh thu lấy Mộng Đà la.

Mộng Đà la là một loại độc thảo, kỳ độc, so với độc bình thường không giống nhau, người bỏ mình dưới loại độc này, chết không phải là nhục thân, mà là hồn phách, hồn phi phách tán, đoạn tuyệt kiếp sau của người chết. Mà loại độc thảo này còn có một loại công dụng khác, đệ tử cửa Phật sau khi tiến hành luyện chế có thể dùng để siêu độ vong hồn. Một số vong hồn oán khí quá sâu không nguyện luân hồi, ý đồ thành Quỷ tu có thể dùng thứ này để siêu độ, trợ giúp họ buông xuống ân oán sớm tiến vào luân hồi.

Nam Vô tinh lúc chưa là độc tinh cũng không sinh trưởng loại độc thảo này. Sauu khi biến thành độc tinh, hoàn cảnh biến đổi rồi, không ngờ lại thành địa phương thích hợp cho Mộng Đà la sinh trưởng. Có người nói là cử chỉ vô tình của Yêu Tăng Nam Ba, cũng có người nói đây mới là nguyên nhân Yêu Tăng Nam Ba cải tạo hoàn cảnh Nam Vô tinh, mục đích chính là vì trồng độc thảo. Cái gì là nguyên nhân thật đoán chừng chỉ có tự bản thân Yêu Tăng Nam Ba mới rõ ràng nhất.

Miêu Nghị đắn đo suy nghĩ họ đến không phải là nhắm về phía bản thân mình, vì dù sao chuyện Tuệ Lâm tinh xảy ra bên này còn ẩn giấu đi, trước khi đắc thủ tàng bảo, hắn không muốn bị cái gì quấy nhiễu. Hung thủ bên đó cũng sẽ không công khai mới đúng, người tới thu thập Mộng Đà la có khả năng lớn hơn.

Có phán đoán này, liền hồi phục Diêm Tu nói không sao, lại hỏi phương vị đại khái của số người này.

Thu tinh linh xong, hai mắt Miêu Nghị hơi trầm xuống, đạo dấu đỏ dọc ở mi tâm kia mở ra, Thiên Nhãn tái hiện, một đạo quang trụ rực rỡ lượn lờ bắn ra, quay đầu quét về phương vị do Diêm Tu chỉ có người đến, ánh mắt giây lát phóng đi xa. Tu vi đến cảnh giới Thải Liên xong, năng lực khống chế đối với Thiên Nhãn tự nhiên xa không phải là lúc trước có thể so sánh, thoải mái tự tại hơn rất nhiều.