Những ngươi không biết sự thật như Miêu Nghị, trong lòng rất giật mình, không biết đây là pháp thuật thần thông lợi hại bực nào mà có thể khống chế pháp tướng của thiên địa.
Rất hiển nhiên rằng, pháp tướng thiên địa này không phải tự nhiên cấu thành, nó rõ ràng là do con người cố ý tạo nên.
Đúng lúc này, từng hạt mưa bắt đầu rơi xuống, thoáng cái đã trở thành một cơn mưa cực lớn như trút nước, nhiều vị khách lập tức hình thành cương khí hộ thể, chống cự lại chúng.
Sau đó rất nhanh, ngọn núi giống như được cơn mưa thanh tẩy, từng dòng nước chảy xiết từ trên đỉnh núi lao xuống, thậm chí cơn mưa kia dường như đã cọ rửa hết từ trên xuống dưới Lam Dạ Tự hết một lần.
Trong lúc mưa to vẫn con đang kéo dài, hào quang đột nhiên xuất hiện sau lưng mọi người, tất cả đều quay đầu nhìn lại, liền thấy Lam Dạ Bồ Tát pháp tướng trang nghiêm nhắm mắt tụng kinh, phía dưới nàng chính là bảo tọa hoa sen đang phát ra từng luồng ánh sáng rực rỡ, dùng tốc độ không nhanh không chậm bay về phía đám mây đen cuồn cuộn trên bầu trời.
- Pháp bảo lục phẩm!
Trong lòng Miêu Nghị thì thầm, ánh mắt dõi theo bảo tọa hoa sen của Lam Dạ Bồ Tát.
Hào quang từ bảo tọa tỏa sáng, chọc thủng tầng tầng mây đen thành một cái hố to, trên bầu trời liền xuất hiện một vùng xanh trong. Lam Dạ Bồ Tát đang ngồi xếp bằng nhắm mắt tụng kinh trên đóa hoa sen được bao phủ trong cột sáng, xung quanh bốn phía lại có mây đen vần vũ sấm sét vang dội, Lam Dạ Bồ Tát tựa như một đấng cứu thế đến từ thế giới ánh sáng đương phá tan bóng tối chung quanh, cảnh tượng hết sức kỳ diệu và vô cùng thần thánh khiến trong lòng mọi người không tự chủ sinh ra xúc động muốn cúng bái.
Tiếng ngâm xướng của Lam Dạ Bồ Tát khi đã lên trên không giống như càng ngày càng trải rộng, áp đảo tiếng ngâm xướng hội tụ cuồn cuộn bên dưới.
Lúc này, mưa to dần dần nhỏ dần, nhỏ dần, cho đến khi tạnh hẳn, sấm sét vang dội trên bầu trời cũng dần dần dừng lại, bầu trời xanh trong bắt đầu từ Lam Dạ Bồ Tát khuếch tán sang bốn phía, giống như không dám không tôn trọng nàng, hoặc là bị áp lực phục yêu trừ ma cưỡng ép, mây đen cuồn cuộn lui trở về, tựa hồn nó từ đâu đến thì quay lại nơi đó.
Sau khi bầu trời sáng trong rộng mở, cột sáng bao phủ Lam Dạ Tự lần nữa, khuếch tán ra cả tòa núi, vầng hào quang trải rộng quét ngang toàn bộ mặt biển.
Cho đến khi mây đen tan hết, bầu trời sáng sủa nắng ráo trở lại toàn bộ hải đảo chi chít như sao trời đột nhiên xuất hiện từng vầng cầu vồng với tốc độ cực kỳ thần kỳ, từ xa đến gần, một quầng cầu vồng cực đại giống như thiên kiều bỗng chốc hình thành trên không, đường vòng cung bao quát toàn bộ Lam Dạ Tự.
Lam Dạ Bồ Tát khoanh chân ngồi trên quầng cầu vồng đó, pháp tướng tráng lệ, thần thánh thiêng liêng đến mức khiến người ta phải xúc động, quả thực là khiến mọi người mãn nhãn.
Mọi người âm thầm sợ hãi thán phục đột nhiên quay đầu nhìn xuống mặt biển, liền thấy mặt biển bắt đầu có những bọt nước bắn tung tóe. Khi dùng pháp nhãn quan sát, từng con cá thi nhau nhảy ra khỏi mặt nước bật lên không trung, không chỉ có cá nhỏ, mà cá lớn đều làm cùng một hành động, chúng bay lên không, có xa có gần, sau đó nện xuống làn nước phát ra từng tiếng “ầm ào ào”, đánh văng tung tóe bọt nước.
Toàn bộ mặt biển sôi trào náo nhiệt, giống như cả vùng biển động lớn được đun sôi, mỗi loại cá nhỏ hay cá lớn dường như đều đang hoan hô vui vẻ chúc mừng, giống như ăn mừng việc Lam Dạ Bồ Tát mang đến cho chúng ánh sáng, đồng thời tỏ lòng biết ơn Bồ Tát đã xua tan ác ma bao phủ thiên địa.
Cộng thêm khung cảnh cầu vồng bao phủ vô cùng tuyệt diệu, khiến cho những người xem lề phía dưới có một trải nghiệm mới về một vùng trời đất vô cùng rực rỡ này, tinh thần của tất cả đều được tẩy rửa, người người dần dần hưởng thụ một cảm giác huyền ảo không nói nên lời.
- A Di Đà Phật!
Hai tay Lam Dạ Bồ Tát vẫn chắp trước ngực, ngồi xếp bằng trên cầu vồng, nàng đột nhiên mở miệng ngân lên âm thanh Phật hiệu, chúng quanh quẩn khắp nơi trong không gian.
- Coong... Coong... Coong...
Bên trong Lam Dạ Tự Vân còn văng vẳng tiếng chuông.
Tiếng gõ mõ đã ngừng hẳn, tiếng ngâm xướng kinh văn cũng ngừng theo.
Bốn phía bắt đầu chìm trong tĩnh lặng, thanh âm của gió hòa cùng tiếng sóng biển dịu dàng vang lên bên tai từng người, ai ai cũng có thể nghe rõ, mọi người gần như có một ảo giác, dường như có hương hoa phảng phất từ đâu đó thấm vào tận đáy lòng, khiến cho bọn họ sảng khoái tinh thần, lại thêm chiêm ngưỡng khung cảnh cầu vồng trước mắt này, cảm giác tuyệt diệu không thể nào tả được.
- Làm phiền các vị đã lặn lội đường xa đến đây xem lễ, bần tăng rất cảm ơn. A Di Đà Phật!
Lam Dạ Bồ Tát chắp tay trước ngực, làm lễ với những người đứng bên dưới.
Mặc kệ mọi người là tăng, hay là người trần tục, bọn họ đều chắp tay trước ngực trả lễ, liền thấy bảo tọa hoa sen chở Lam Dạ Bồ Tát đáp xuống trở vào bên trong Lam Dạ Tự.
Không hề có bữa tiệc linh đình thơm nồng hương rượu, một buổi pháp hội diễn ra trọn vẹn gần một canh giờ chấp dứt như thế đó, cũng có nghĩa rằng buổi lễ chúc mừng thọ đản Lam Dạ Bồ Tát đã kết thúc, nhưng pháp hội đã để làm cho người xem rất nhiều xúc động khác nhau, dù sao không phải ai cũng có thể thấy thường xuyên quang cảnh pháp hội giống như thế này, thực sự đã đổi mới hoàn toàn cách nhìn nhận của từng người, nếu chưa từng nhìn thấy thì phải đợi một thời gian dài mới có thể chiêm ngưỡng một lần.
Có người bắt đầu chào từ biệt, cũng có người vẫn chưa xem đủ giống như Miêu Nghị, chờ đến khi đàn cá không còn nhảy nhót tưng bừng trên mặt biển nữa, không ít người phục hồi tinh thần từ sự rung động của bản thân, sau đó quan sát bốn phía, từng vầng cầu vồng vẫn không tiêu tan.
- Ngưu Tổng Trấn, cùng chúng ta quay về không?
Thủ hạ Khấu gia đứng sau lưng hắn hỏi.
Miêu Nghị xoay người cười nói:
- Ta chuẩn bị đi dạo Cực Nhạc Giới mở mang kiến thức, các người cứ về trước đi.
Đa Lực La Hán không biết đã đi đến gần đây từ lúc nào, hắn vừa nghe vậy liên thản nhiên liếc nhìn Miêu Nghị sau đó xoay người chậm rãi rời khỏi.
- Nếu đã như thế, chúng ta xin được về trước vậy.
Đám nhân mã Khấu gia chắp tay chào từ biệt.
- Không tiễn!
Miêu Nghị chắp tay cười cười.
Những người đó vừa đi, Tào Phượng Trì đã đến chào hỏi:
- Tổng Trấn đại nhân muốn cùng ta quay về Quỷ Thị không?
- Ta muốn ở lại đây mở mang kiến thức một chút.
Ngón tay hắn chỉ về cầu vồng xuất hiện bốn phía, cười nói tiếp:
- Thực sự hôm nay đã được mở rộng tầm mắt, không ngờ phật pháp của Lam Dạ Bồ Tát lại có thể cao thâm đến mức ấy, có thể điều khiển pháp tướng thiên địa.
Tào Phượng Trì cười nhạt, nhìn chung quanh một lúc rồi đổi thành truyền âm nói:
- Chỉ là chút tài mọn mà thôi hội tụ nguyện lực từ muôn người thúc đẩy dị tượng, người thực sự có phật pháp cao thâm chính là chỉ cần một người đã làm cho thiên địa này biến sắc, Lam Dạ Bồ Tát còn thua kém xa cảnh giới đó. Đương nhiên, hiện tại Lam Dạ Bồ Tát cũng thể hiện sự đồng tâm hiệp lực của chúng đệ tử từ trên xuống dưới Lam Dạ Tự, cùng chung lòng ra sức tập hợp nguyện lực, nếu không có sự đoàn kết đó, không thể bày ra kỳ quan bậc này, đây cũng chính là sức hấp dẫn của phật pháp.