Đây cũng là ích lợi của việc ở Quỷ Thị, nếu hắn ở một nơi khác, nhất là trong Cận Vệ Quân, nếu không có pháp chỉ của cấp trên, hắn không được phép tự tiện rời khỏi.
Trong tinh không mênh mông, một ngôi chùa cực lớn bay lơ lửng xoay tròn trên không trung, tản ra từng đợt ánh sáng ám kim.
Đồ sộ! Khối kiến trúc to lớn đến mức không còn từ nào có thể hình dung được trọn vẹn, mang theo cổ khí tức cổ xưa.
Ngôi chùa tên là Bát Phương Tự, sở dĩ có tên gọi Bát Phương Tự này cũng bởi nguyên nhân tạo hình của nó, tám phương hướng đều có một cánh cổng chính của chùa, cả tám cánh cổng đều giống nhau như đúc không hề có sự sai biệt nào, cho dù ngôi chùa xoay tròn thế nào đi nữa, đều có một cánh cửa chính đón chào mọi người ghé thăm.
Ngôi chùa này rộng lớn bao nhiêu? Chỉ có thể nói rằng người đến trước mặt nó cũng giống như một hạt bụi li ti bình thường.
Bát Phương Tự chính là cổng Vào Cực Nhạc Giới, bên trong có một tòa tinh môn ẩn nấp. Tịch Không Pháp Sư không nói tỉ mỉ vì sao có để đưa một tòa tinh môn vào trong ngôi chùa này, tóm lại điều này đủ để chứng minh Bát Phương Tự cực lớn.
Dù sao nơi đây cũng là cánh cửa duy nhất dẫn vào Cực Nhạc Giới nhóm người Miêu Nghị vừa đến gần đã gặp phải rất nhiều đệ tử cửa Phật lui tới.
Tuy Phật gia nói rằng chúng sinh ngang hàng, nhưng dựa theo tình huống đi vào, ra Bát Phương Tự thì vẫn phân chia đẳng cấp, đám người Miêu Nghị không đi vào cánh cửa đã có nhiều người đi, mà đi đến cánh cửa có khá ít người.
Việc Miêu Nghị đến Cực Nhạc Giới cũng đã thông báo cho Khấu gia, mặc dù hắn hoàn toàn chẳng muốn thông báo gì đâu, nhưng không còn cách nào khác, bởi vì Khấu Tranh đã từng nhắc nhở hắn rồi, vả lại khi hắn đến Cực Nhạc Giới sẽ không thể giấu giếm tai mắt Khấu Thiên Vương, dù sao hắn đã không biện pháp che giấu tung tích vào Cực Nhạc Giới, Tịch Không Pháp Sư cũng không thể giúp hắn giấu giếm thân phận dẫn vào trong đó, vì thế hắn đành phải thông báo trước cho Khấu gia.
Kỳ thực Khấu gia không hề hạn chế tự do của hắn, nếu hắn muốn đi Cực Nhạc Giới mở mang kiến thức, vừa lúc bên đó bọn họ cũng có Việc cần làm, vì thế Khấu gia đã để Miêu Nghị thay bọn họ đi đến đó một chuyến.
Sắp tới là đến ngày sinh thần của một vị Bồ Tát tại Cực Nhạc Giới đã thọ hai trăm nghìn năm. Khấu gia vốn sẽ phái người đến đó, Miêu Nghị vừa vặn muốn đi, mà con rể Khấu Thiên Vương đi chúc thọ một Bồ Tát cấp bậc Tinh Quân sẽ không tính là thất lễ, thế thì quá thuận tiện rồi. Bên Quỷ Thị không hề thiếu vật hiếm quý, tất nhiên sẽ có người mang theo thọ lễ đã chuẩn bị trước giao cho Miêu Nghị.
Một nhóm vừa đến gần Bát Phương Tự liền cảm nhận được Sự xoay tròn của Bát Phương Tự sinh ra lực hấp dẫn.
Đáp xuống một cánh cửa chùa rộng lớn, đã có người chờ đợi nghênh đón bên ngoài, đó là một nữ tăng cấp bậc đại pháp sư, khuôn mặt mộc không chút phấn son, tướng mạo hết sức bình thường, bởi vì lớp tăng bào bên ngoài khiến người ta không nhìn ra được dáng vẻ thế nào.
Vị nữ tăng không phải là nhân vật quan trọng gì, quan trọng chính là mấy người đứng cách đó không xa.
Quần Anh Hội, Hoàng Phủ thế gia Hoàng Phủ Yến, đằng sau là con gái hắn Hoàng Phủ Đoan Dung cùng với con rể hắn là Ngọ Ninh, còn có cháu gái Hoàng Phủ Quân Nhu cũng đến đây.
Cả gia đình bọn họ đều đến chúc thọ vị Bồ Tát ấy, Hoàng Phủ Yến lại có phân giao tình với vị Bồ Tát kia, vì thế tất nhiên hắn muốn tới rồi.
Vốn Hoàng Phủ Yến không muốn dẫn theo cả nhà đến đây, ngay cả Hoàng Phủ Đoan Dung cũng không muốn tới, ai ngờ Ngọ Ninh lại muốn dẫn con gái đến để mở mang kiến thức, nàng còn tưởng rằng Ngọ Ninh muốn theo dõi mối quan hệ giữa phụ thân và vị Bồ Tát kia, cho đến khi thấy con rễ Khấu Thiên Vương là Ngưu Hữu Đức cũng muốn đến đây, nàng cảm thấy đầu của mình to hẳn ra.
Nàng không biết con gái mình muốn gặp tình nhân một cách riêng tư hay trượng phu của nàng muốn theo dõi Hoàng Phủ gia, bởi vì ở đây nàng không tiện hỏi tới.
Cuối cùng điều làm nàng khó chịu là, phụ thân Hoàng Phủ Yến chỉ vừa nghe thấy Ngưu Hữu Đức cũng đến đây, hết lần này đến lần khác đều tỏ ra hứng thú muốn gặp. Vì thế bọn họ đợi một lát để cùng đồng hành, vị trượng phu Ngọ Ninh cũng đồng ý, tất nhiên cũng có ý muốn gặp mặt Ngưu Hữu Đức này, vì thể nàng cũng chẳng biết thế nào cho phải, lại không dám tiết lộ quan hệ giữa con gái và Ngưu Hữu Đức.
Càng khiến nàng ngứa răng hơn nữa là thái độ của đứa con gái Hoàng Phủ Quân Nhu, nàng cũng tùy tiện đứng đó làm như không có việc gì.
- Nhu Nhu, không phải người quen biết Ngưu Hữu Đức à, sao người không đến chào hỏi?
Thấy nhóm người Miêu Nghị đang nói chuyện cùng với vị tăng nhân đang nghênh đón khách. Hoàng Phủ Yến đột nhiên nghiên đầu nói, hàm ý rất rõ ràng, muốn cháu gái sang đó chào hỏi.
Hoàng Phủ Đoan Dung hung hăng trợn mắt liếc nhìn con gái, Hoàng Phủ Quân Nhu làm như không thấy gì hết, chỉ nói:
- Vâng!
Sau khi lên tiếng nàng đi đến gần nhóm người Miêu Nghị.
- Ngưu đại nhân!
Hoàng Phủ Quân Nhu tiến lên nhún người hành lễ khá rụt rè.
Diêm Tu đứng sau lưng Miêu Nghị cảm thấy rằng hơi đau, ánh mắt nhìn về phía Miêu Nghị tràn ngập bất đắc dĩ, thật sự là bội phục vị này, lúc trước hắn lấy làm lạ khi Khấu gia không phải không có người sao lại để Miêu Nghị đến chúc thụ, thì ra là nữ nhân này cũng muốn, chẳng lẽ hai vị này muốn chạy đến Cực Nhạc Giới hẹn hò riêng tư đi? Không thể che giấu một chút nào sao?
Miêu Nghị liếc mắt nhìn Hoàng Phủ Đoan Dung đứng cách đó không xa nhìn hắn chằm chằm cảnh cáo, cảm giác hơi chột dạ, cũng thêm phần buồn bực, không phải nói sẽ gặp mặt trên lễ mừng thọ sao, vì sao lại chờ ở đây chứ? Ngươi còn dám chạy tới đây chào hỏi à?
- Chưởng quầy Hoàng Phủ.
Miêu Nghị cố gắng tỏ vẻ điềm tĩnh không có việc gì, chắp tay chào lại, hắn không thể lén lút truyền âm cùng nàng trước mặt quá nhiều người thế này.
Sau khi hai người làm lễ gặp mặt, tất nhiên Hoàng Phủ Quân Nhu tuân theo ý muốn của gia gia giúp đỡ mọi người gặp nhau, cả nhà bọn họ cũng tiến đến.